Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:27:10
Lượt xem: 88
Lâm Lộ Lộ xấu hổ mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: “Vì Trình Dao Dao ư?! Hai người cũng không tránh hiềm nghi, không sợ ảnh thưởng không tốt sao?”
Tạ Tam thản nhiên nói: “Cô ấy là người yêu của tôi.”
Mắt Lâm Lộ Lộ lập tức đỏ lên. Lúc trước hai người chưa đ.â.m thủng lớp giấy này, cô có thể mặt dày quấn lấy hắn. Bây giờ Tạ Tam nói đến thế này rồi, giống như con d.a.o đ.â.m thẳng vào nội tâm cô.
Lâm Lộ Lộ không lựa lời mà nói: “Cô ta từ thành phố đến, sớm muộn gì cũng rời đi! Con gái đến từ thành phố chỉ biết lừa người, cô ta đang lợi dụng anh! Cô ta… cô ta…”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Tạ Tam, tiếng nói của Lâm Lộ Lộ dần dần biến mất. Tạ Tam không mở miệng trách cô, nhưng ánh kia làm cô khó chịu hơn cả việc trách móc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Tạ Tam không nhìn cô nữa, quay người bước nhanh chân về phía Trình Dao Dao.
Lâm Lộ nhìn bóng lưng thẳng tắp rộng lớn của hắn, nước mắt rơi xuống, lầm bầm: “Cô ta đang lừa anh, sao anh có thể đi cùng cô ta… Rõ ràng là em thích anh trước mà.”
Đúng lúc này, Trình Dao Dao quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp dễ dàng đánh tan chút dũng khí cuối cùng của Lâm Lộ Lộ.
Lâm Lộ Lộ che mặt chạy đi.
Tạ Tam vớt màn dưới sông lên vắt khô nước, một tay cầm ghế đẩu một tay cầm màn, lúc này mới đi đến chỗ Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao ngồi trên tảng đá lớn cầm khăn tay nhỏ lau quân áo dính nước, mí mắt rũ xuống, lông mi dày dặn che lại đôi mắt hoa đào. Tạ Tam lấy khăn tay nhỏ lau giúp cô, áo sơ mi tơ tằm hút nước, ướt đẫm dính lên người, da thịt như ẩn như hiện.
Hầu kết Tạ Tam động động, khàn giọng nói: “Không lau khô hết được, về thay áo khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-397.html.]
Trình Dao Dao lấy lại khăn tay nhỏ, xoay người đưa lưng về phía hắn, làm như không nghe thấy.
“Em Dao Dao.” Tạ Tam ngồi xổm trước mặt Trình Dao Dao, giống như con cún lớn phạm lỗi nhìn cô: “Đừng tức giận.”
“Đừng tức giận?” Trình Dao Dao khoát tay, dù Tạ Tam phản ứng nhanh nhưng cái cằm vẫn bị cô quét qua, tạo thành một dấu vết đỏ ửng: “Cô ta hẹn anh đi xem phim, anh còn bảo em đừng giận.”
Tạ Tam nói: “Anh không đáp ứng.”
Mặt Trình Dao Dao lạnh lùng nhảy dựng lên: “Không đáp ứng thì sao?!”
Tạ Tam không hiểu rõ nguyên nhân tức giận của Trình Dao Dao, nắm tay cô: “Anh không đáp ứng với cô ấy, cô ấy đưa vé xem phim cho anh, anh cũng không nhận. Ngoan…”
Trình Dao Dao đẩy tay hắn ra: “Đi ra!”
Tạ Tam nhíu mày: “Em Dao Dao, không được tức giận lung tung.”
Trình Dao Dao đá vào đầu gối hắn. Đầu gối Tạ Tam cứng rắn như sắt, đầu ngón chân Trình Dao Dao đau nhức, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Đồ lừa đảo, anh đáp ứng em sẽ không nói chuyện với nhỏ trọc đầu nữa, thế mà anh còn nói chuyện với cô ta sau lưng em!”
“…” Tạ Tam nhìn đôi mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, giọng nói lập tức mềm nhũn: “Được, là anh không đúng.”
Tạ Tam xoa bóp bàn chân cô: “Không đau nữa.”
Trình Dao Dao vẫn tức giận, lòng Tạ Tam cũng sáng rõ: “Về sau… anh không nói chuyện với cô ấy nữa?”