Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 393

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:25:35
Lượt xem: 121

Đợt này mỗi ngày trời chưa sáng hắn đã đi ra ngoài, đến khuya mới về nhà, Trình Dao Dao ngồi trong sân đợi hắn về, có thể thấy Tạ Tam rất mệt, Trình Dao Dao cũng không quấn lấy hắn nói chuyện, tắm rửa xong thì đi ngủ luôn.

Trình Dao Dao lẩm bẩm không muốn, muốn ôm thêm một lúc, nhưng chỉ một lát sau đã ngủ thϊếp đi. Tạ Tam để tay cô vào trong chăn, tâm tư cứng rắn đi ra.

Hôm nay thời tiết rất tốt. Bà Tạ dẫn Trình Dao Dao và Tạ Phi ra sân phơi đồ, chăn đệm mùa đông và quần áo bông đều mang ra treo lên sào tre phơi nắng, xua tan mùi nấm mốc ẩm ướt ngày mưa.

Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi lại lén làm việc nhà rồi. Mỗi ngày nó khổ cực như vậy cũng không nghỉ ngơi một chút!”

“Trong lòng anh ấy vui vẻ.” Trình Dao Dao cười nói: “Bà không thấy anh ấy đặt cái cốc bằng sứ ở trong phòng đâu.”

Trình Dao Dao nói đến cái cốc bằng sứ do đại hội khen thưởng, niên đại này nhà nào cũng có một cái cốc bằng sứ tráng men, phía trên in chữ “Lao động quang vinh”. Trên mặt Tạ Tam không quan tâm, nhưng vừa về lập tức cất cốc đi. Đây không phải là phần thưởng đơn thuần, mà còn đại biểu sự tiếp nhận và tôn trọng của nhóm người.

Đợt này Tạ Tam loay hoay bận rộn cả người gầy gò, nhưng vẻ mặt lại sáng ngời, tràn đầy nhiệt tình. Không chỉ Tạ Tam, bà Tạ và Tạ Phi đều rất vui. Chỉ có bọn họ mới biết rõ, những năm qua bọn họ bị chụp mũ nặng nề như thế nào, bị mọi người kỳ thị, xa lánh gắng gượng trôi qua thế nào.

Bà Tạ nở nụ cười, cười xong lại thở dài: “Bây giờ mới chỉ là mở đầu thôi.”

Trình Dao Dao cười nói: “Mở đầu rất tốt đúng không ạ?” Cô rất muốn nói cho bà Tạ biết, ngày tốt sẽ nhanh tới thôi.

Bà Tạ vui vẻ: “Đúng, Dao Dao nói đúng, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-393.html.]

Trình Dao Dao nhân cơ hội nói: “Bà nội, chăn đệm mỏng quá rồi, áo bông cũng bị rách. Có nên làm thêm mấy cái áo bông và đệm chăn qua mùa đông không ạ?”

Lúc trước Tạ gia nghèo, chăn đệm và áo bông đã giặt trắng bệch, miếng vá chồng chất lên nhau, bông bên trong cũng mỏng. Nhà có 3 cái áo bông, áo của Tạ Tam mỏng nhất, vải thô giặt xù hết rồi, cũng không biết bọn họ trải qua mùa đông thế nào.

Bà Tạ nhìn mấy cái áo bông cũ nói: “Năm nay Chiêu ca nhi lái máy kéo, trả tiền còn thiếu cho đại đội xong còn thừa một ít. Đến lúc đó may áo bông mới cho Chiêu ca nhi và Tiểu Phi, bà không cần.”

“Như vậy sao được ạ?” Trình Dao Dao nói: “Cháu nghe thím Ngân Quế nói mùa đông ở thôn Điềm Thủy rất lạnh.”

Bà Tạ thở dài: “Bông rất đắt. Xem thu hoạch năm nay đi.”

Trình Dao Dao dẫn Tạ Phi về phòng tìm đồ. Lần trước bố Trình gửi rất nhiều quần áo tới, cô bày hết lên trên giường, bên trong có mấy cái áo bông dày và áo khoác.

Tạ Phi ngạc nhiên cầm một cái áo bông dài thắt eo nhìn: “Cái này nhẹ thật, sao áo bông có thể nhẹ như vậy!”

Trình Dao Dao cười nói: “Bên trong không phải bông, là lông.”

Trình Dao Dao cầm hai cái áo bông ướm lên người Tạ Phi: “Hai cái áo này là đồ chị mặc năm 16, 17 tuổi, chị mặc chật, vừa vặn cho em.”

Tạ Phi kích động mặt đỏ ửng, áo của Trình Dao Dao vừa xinh đẹp vừa mang phong cách Tây, áo bông mềm mại làm cô không dám sờ mạnh: “Cho…Cho em sao?”

 

Loading...