Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:24:13
Lượt xem: 214
Lâm Đại Phú vừa muốn mở miệng, một bao t.h.u.ố.c lá nhét qua. Lâm Đại Phú “Hít” một tiếng vội vàng kẹp dưới nách, mắt nhìn xung quanh, mưa to gió lớn, không ai nghe thấy bọn họ nói chuyện, lúc này mới thở phào: “Cháu đang làm gì vậy! Bác nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, còn có thể nhận cái này của cháu sao!”
Tạ Tam nói: “Không thể để bác khó xử.”
Thuốc lá nhãn hiệu Mẫu Đơn, 5 mao 1 bao, t.h.u.ố.c lá cho công nhân viên chức! Bình thường ông để trên người một bao Đại Tiền Môn dúm dó, 3 mao 6 một bao, lúc đi họp sẽ mang ra khoe. Nhưng ông còn không nỡ hút, bình thường chỉ hút t.h.u.ố.c lá sợi. Lâm Đại Phú sờ bao thuốc lá, khẽ cắn môi không nỡ trả lại.
Lâm Đại Phú ngượng ngùng nhét bao thuốc vào trong ngực, nói một câu: “Trình Dao Dao yếu ớt như vậy, trước kia bác đã nói cô ấy không làm được việc, thôn Điềm Thủy cũng không thể nuôi được.”
Tạ Tam nói: “Cháu nuôi.”
Lâm Đại Phú run rẩy nhìn Tạ Tam. Tạ Tam bình tĩnh nhìn thẳng ông, không tránh không né. Lâm Đại Phú dời mắt đi trước, cho cán t.h.u.ố.c lá sợi vào miệng: “Được, cháu đi làm việc đi.”
Trước khi Tạ Tam đi, thình lình hỏi một câu: “Sao đại đội đột nhiên muốn mở lại nhà ăn?”
“Việc này… Có đội viên đề nghị.” Lâm Đại Phú sặc một ngụm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-389.html.]
Tạ Tam không hỏi nhiều nữa, cầm đồ rời đi. Lâm Đại Phú ngậm cán t.h.u.ố.c lá sợi, sững sờ nhìn bóng lưng biến mất trong mưa. Bây giờ Tạ Tam khác rồi, càng nhìn càng thấy giống bố hắn?
Suy nghĩ về câu hỏi trước khi Tạ Tam đi, Lâm Đại Phú nhíu mày. Mở nhà ăn là chuyện Trình Nặc Nặc đề cập với hắn, lúc trước Lâm Đại Phú còn tưởng Trình Nặc Nặc muốn đến nhà ăn làm việc, nhưng Trình Nặc Nặc lại đề nghị để Trình Dao Dao đến nhà ăn làm việc, còn nói tay nghề của Trình Dao Dao tốt hơn cô.
Lúc đó Lâm Đại Phú đã cảm thấy không đáng tin! Mặc dù làm việc ở nhà ăn không giống công việc phơi nắng trong ruộng, nhưng mỗi ngày phải nấu cơm cho mấy trăm người cũng vô vùng mệt mỏi. Lúc trước Trình Nặc làm việc ở nhà ăn, chỉ phụ trách việc nấu thức ăn, còn việc nhóm lửa, vo gạo, nấu cơm, rửa sau đều có người giúp. Trình Dao Dao vừa nhìn thì biết mười ngón tay không chạm nước, sao có thể giống người biết nấu cơm, càng đừng nói đến chuyện tới nhà ăn làm việc!
Lâm Đại Phú càng nghĩ càng thấy uất ức, ông là đại đội trưởng, sao có thể để Trình Nặc Nặc lừa dối trước mặt! Không thể để Tạ Tam nghi ngờ, còn nghĩ ông muốn chiếm lợi từ hắn! Lâm Đại Phú gọi kế toán tới, nói cho hắn biết công việc của nhóm nữ thanh niên Trình Nặc Nặc rất mệt, đổi công việc khác cho các cô.
Kế toán hiểu rõ trong lòng. Vốn dĩ đại đội chiếu cố nhóm nữ thanh niên trí thức kia, để các cô đào rãnh chứa nước. Gặt gấp làm nhiều người mệt mỏi, đứng trong ruộng ngâm nước cả ngày, không thể thiếu châu chấu, chuồn chuồn và đỉa. Bọn họ đã không cảm kích, thì để họ quay về công việc ban đầu đi!
Một câu của bà Tạ biến thành sấm. Trận mưa này kéo dài liên tục hơn nửa tháng, nước mưa trên thôn Điềm Thủy đã dâng cao đến cầu, lúa mì trong ruộng nước bị ngập nát bét. Nhóm lao động khỏe mạnh trong thôn mạo hiểm trời mưa to đi xuống ruộng đào rãnh xả nước, dựng lều che lúa mì, dưa hấu và cây trồng đã được thu hoạch, tất cả mọi người đều bị lột một lớp da. Dù Tạ Tam trẻ tuổi khỏe mạnh, thêm Trình Dao Dao nấu mỹ thực có linh tuyền bồi bổ cũng không chịu nổi, gương mặt gày gò, đường cong càng thêm lạnh lùng.
Mặc dù quá trình vất vả nhưng kết quả rất tốt: Bởi vì thôn Điềm Thủy phản ứng kịp thời, dầm mưa thu hoạch gấp, có thể giữ được 7 phần lương thực trở lên. Đại đội trưởng thôn Đập Thượng cũng qua lại với Tạ Tam, nhận được tin tức cũng kịp thời phái người đi thu hoạch gấp, tổn thất không lớn.