Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 378
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:01:50
Lượt xem: 144
Nhóm người vừa rời đi, Thẩm Yến không kịp chờ nói: “Không phải tôi đã nói với cô, về sau đừng tới tìm tôi nữa sao?”
Trình Nặc Nặc trừng mắt nhìn, nước mắt lăn xuống: “Anh A Yến, anh còn giận em sao? Chuyện hôm đó em đã giải thích rồi, em thật sự không cố ý làm liên lụy đến chị Dao Dao…”
“Cô không cần ngụy biện, cô nhằm vào Dao Dao không phải một lần, hai lần!” Thẩm Yến nói: “Được, cứ coi như cô hận Dao Dao. Vậy Lâm Nhiên Nhiên có thù oán gì với cô đang êm đẹp cô lại nói xấu em ấy?”
Trình Nặc Nặc khóc nức nở nói: “Em không còn cách nào cả. Em ở nhà Lâm Võ Hưng, sống chung với bà lão kia và hai người con dâu gặp rất nhiều khó khăn anh không biết đâu…”
Thẩm Yến dứt khoát cắt ngang: “Đấy cũng không phải là lý do để cô hãm hại người khác!”
Tay Trình Nặc Nặc đang lau nước mắt dừng lại, phát ra thanh âm đáng yêu nói với Thẩm Yến: “Em thừa nhận, em ghét Lâm Nhiên Nhiên! Ai bảo nó câu dẫn anh!”
Thẩm Yến tức giận nói: “Tôi đã giải thích với cô bao nhiều lần rồi, hôm đó tôi thấy em ấy khóc quá đáng thương mới an ủi em ấy hai câu!”
Mắt Trình Nặc Nặc xoay tròn, lại che mặt khóc nói: “Anh A Yến, em thật sự quan tâm anh nên mới như vậy…”
Thẩm Yến không thể tin nhìn Trình Nặc Nặc: Vì chuyện này mà cô ép người ta đến đường cùng sao? Đến tận bây giờ cô còn không nhận sai, tôi thực sự… thực sự…”
Cả người Thẩm Yến nổi da gà, lúc trước hắn nghĩ Trình Nặc Nặc là một người có tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn và mềm yếu giống con cừu non vô hại, thật sự quá ngu.
Trình Nặc Nặc cố gắng kéo tay Thẩm Yến, Thẩm Yến chán ghét hất ra: “Đừng chạm vào tôi! Nghĩ đến chuyện ở cùng người phụ nữ lòng dạ rắn rết giống cô lâu như vậy làm tôi buồn nôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-378.html.]
Trình Nặc Nặc thấp bé gầy yếu bị Thẩm Yến đẩy ngã trên đất, đầu gối đè phải một viên đá nhọn, m.á.u tươi lập tức chảy ra. Trình Nặc Nặc kêu đau nhưng Thẩm Yến lại thờ ơ.
Vẻ mặt chán ghét không che dấu chút nào của Thấm Yến đ.â.m thẳng vào lòng cô. Mặt Trình Nặc Nặc kéo căng ra, yếu ớt nhìn hắn: “Anh A Yến, anh tuyệt tình như vậy sao? Đêm qua anh không như vậy…
Thẩm Yến biến sắc, không được tự nhiên dời mắt đi: “Vốn dĩ tôi không muốn gặp cô, nhưng cô cứ quấn lấy tôi.”
Ánh mắt Trình Nặc Nặc lạnh lẽo, giọng nói lại thẹn thùng: “Nhưng tối qua anh vừa thấy em liền ôm em, còn gọi tên chị Dao Dao…”
“Cô im ngay!” Thẩm Yến tức nổ phổi: “Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng cô rõ nhất! Trình Nặc Nặc, nếu hôm nay cô nhất định muốn rõ ràng, vậy tôi nói rõ với cô. Chúng ta chia tay đi, về sau đừng tìm tôi nữa!”
Thẩm Yến nói một hơi, thở hổn hển ổn định tâm tình. Ánh mắt Trình Nặc Nặc giống như đầm nước đọng, trong lòng hắn rét lạnh. Đợi một lúc lâu, Trình Nặc Nặc mới cong khóe môi: “Ngoại trừ việc chia tay, anh không có gì khác muốn nói với em sao?”
Thấm Yến im lặng một lúc, do dự mở miệng: “Dạo này mặt của cô sao…”
“Quả nhiên anh thấy em biến dạng rồi! Anh thấy em biến dạng nên mới không muốn gặp em đúng không!” Vừa rồi Trình Nặc Nặc còn bình tĩnh bỗng nhiên hét ầm lên, hai tay che mặt.
Thẩm Yến chú ý tới đôi tay che mặt của cô, đen gầy giống như nhánh cây, gần đây thường phải làm việc nặng nên các khớp xương nhô ra, trên mu bàn tay đầy vết thương và vết bẩn rửa không sạch, khác hẳn bàn tay trắng nõn trong trí nhớ của hắn.
Trình Nặc Nặc mềm mại đáng yêu lúc trước hoàn toàn bị xóa bỏ, một chút thương hại trong lòng Thẩm Yến cũng biến mất. Thẩm Yến chỉ nói: “Cô tự giải quyết cho tốt.”