Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 371
Cập nhật lúc: 2024-09-01 10:33:02
Lượt xem: 89
Trong lòng Trình Nặc Nặc nhảy lên, nụ cười vô tội trên mặt rốt cuộc không duy trì nổi, trốn tránh ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Yến, không dám nói gì nữa.
Trình Dao Dao lại chuyển hướng sang Lâm Đại Phú, nói: “Tối qua cháu gặp Lâm Nhiên Nhiên rồi đưa em ấy về đến trước cửa nhà. Còn vì sao em ấy không thể vào nhà cả đêm thì cháu cũng không rõ.”
Một nhà Lâm Vương thị và Triệu Hải lập tức cao giọng ồn ào: “Cô nói linh tinh!”
“Tất cả im miệng!” Lâm Đại Phú nghiêm túc quát bọn họ, nói với Trình Dao Dao: “Tối qua ngoại trừ cháu còn người khác không?”
Không khí lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người nín thở chờ Trình Dao Dao trả lời.
Trình Dao Dao nhìn Tạ Tam, đôi mắt sâu sắc của Tạ Tam nhìn lại cô, giống như truyền tới sức mạnh và sự bảo vệ vô hạn. Trình Dao Dao mỉm cười, cất cao giọng nói: “Là Tạ Tam, tối qua cháu đi cùng Tạ Tam. Lúc 10 giờ kém chúng cháu đang đi trên trường thì gặp Lâm Nhiên Nhiên.”
Đám người xôn xao một trận, tiếng thảo luận còn náo nhiệt hơn gấp 10 lần lúc nãy, ngay sau đó có một tiếng nói êm tai vang lên, không cao không thấp: “Có cháu và Tạ Tam làm chứng còn chưa đủ để chứng minh trong sạch cho Lâm Nhiên Nhiên sao?”
“Phi! Mày đừng…” Thấy ánh mắt ác độc của Tạ Tam, Lâm Vương thị sửng sốt nuốt lời lẽ bẩn thỉu xuống, tiếp tục nói: “Mày đi vào rừng với đàn ông lúc nửa đêm mà còn dám làm chứng cho người khác! Lời mày nói không thể tin!”
Triệu Hải cũng hét lên: “À nha, trách không được tối qua tôi và Nhiên Nhiên đang thì thầm thì nghe thấy bên cạnh có âm thanh vang lên! Chắc là lúc Nhiên Nhiên trở về gặp hai người!”
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Triệu Hải: “Lúc 10 giờ gió thổi rất lớn, anh nghe thấy âm thanh khác sao?”
Triệu Hải liếʍ mặt cười: “Gió thổi lớn nhưng giọng con gái càng lớn hơn!”
Đám người không có ý tốt cười vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-371.html.]
Trình Dao Dao cười: “Anh nói dối! Tối qua lúc tôi gặp Nhiên Nhiên vẫn chưa đến 9 giờ tối!”
“Vậy… Vậy là tôi nhớ lầm, 9 giờ 10 giờ không khác biệt lắm mà!” Triệu Hải vội nói.
Lâm Đại Phú nghiêm nghị nói: “Cậu nghĩ kỹ đi, cuối cùng là 9 giờ hay 10 giờ?”
Triệu Hải bị hỏi lắp bắp: “9… À không, 10 giờ, là 10 giờ!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tam nhìn hắn chằm chằm : « Gần 7 giờ tối qua chúng tôi rời khỏi chuồng bò, đến gần 8 giờ thấy Lâm Nhiên Nhiên ở trên đường. Hôm qua căn bản không có gió lớn ! »
Mỗi chữ mỗi câu làm Triệu Hải cứng họng không nói được gì.
Trình Dao Dao nhân cơ hội nói với đám người đứng dưới sân khấu: “Người này dám giở trò lưu manh trước mặt mọi người, bắt nạt con gái thôn Điềm Thủy, hắn thật sự cho rằng thôn Điềm Thủy dễ bắt nạt vậy sao ! »
Các thôn dân mắng to : « Về thôn của mày đi ! Không chúng tao đánh gãy chân mày ! »
Mặt Triệu Hải đỏ tới mang tai, mồ hôi chảy như mưa, xám xịt quay người muốn chạy, Lâm Vương thị kéo hắn : « Cháu rể, chúng ta nói xong chuyện kết hôn đã ! »
Triệu Hải tức giận hất bà ra : « Cút đi ! Hại tôi uổng phí chờ cả đêm, còn ở đây làm xiếc khỉ với bà cho người ta xem ! Nhà bà chờ đấy ! »
Triệu Hải nói xong, hóp lưng lại như mèo nhảy xuống sân khấu, chạy nhanh như khói trong tiếng mắng chửi của các thôn dân.
Trên sân khấu chỉ còn người một nhà Lâm Vương thị và Trình Nặc Nặc.