Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 367: Thẩm tra
Cập nhật lúc: 2024-09-01 10:12:48
Lượt xem: 104
Lâm Nhiên Nhiên nghe xong lập tức khóc to, kêu lên: “Cháu không làm! Bà nội, tối qua cháu thật sự về nhà!”
Lâm Vương thị không lưu tình tát cô một phát: “Mày là con nhóc c.h.ế.t tiệt lỗ vốn, ai bảo mày làm ra chuyện mất mặt này, nhà họ Lâm không chứa nổi mày, không gánh nổi mày! Không phải sao, thừa dịp mọi người đều ở đây, đại đội trưởng đến làm chứng, con nhóc c.h.ế.t tiệt này chỉ có thể gả cho Triệu Hải hoặc nhốt vào l*иg heo vứt xuống nước, dù sao nhà chúng ta cũng không cần!”
Đám người ồn ào nghị luận: “Bà Lâm còn hung ác hơn địa chủ, muốn nhét cháu gái ruột vào l*иg heo vứt xuống nước?”
Có người biết chuyện nói: “Ai mà không biết trước kia con trai cả của bà Lâm có tiền đồ, bây giờ vợ chồng con trai cả c.h.ế.t rồi, vứt Lâm Nhiên Nhiên và hai đứa cháu vướng víu đi, không muốn nuôi nữa chứ sao. Trong nhà Triệu Hải có ít tiền dơ bẩn, không biết bán Lâm Nhiên Nhiên được mấy đồng!”
“Cô biết, sao cô không nói một câu công bằng?”
Người kia cười lạnh: “Đây là việc nhà người ta, tôi cần gì phải đắc tội bà Lâm? Không muốn sống sao?”
Đám người bàn luận ầm ĩ, thanh âm ngày càng lớn. Trình Dao Dao không nghe thấy gì, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người Lâm Nhiên Nhiên, trong đầu trống rỗng.
Cô xuyên qua lâu như vậy đã sớm dung nhập thời đại này, cũng quên mất thế giới mình ở thật ra là một quyển sách. Bây giờ Lâm Nhiên Nhiên xuất hiện, vậy mình còn có thể tồn tại ở đây không? Tạ Tam nhìn thấy cô ấy, có thể…
Lúc này Triệu Hải cũng đứng ra, kể lại chuyện mình và Lâm Nhiên làm “chuyện hư hỏng” vào đêm qua sinh động như thật: “Cô ấy chủ động nói với tôi, hẹn tôi đến rừng cây nhỏ gặp mặt, sau đó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-367-tham-tra.html.]
Mấy người đàn ông dưới sân khấu cười quái dị, phụ nữ thì vừa cười cừa mắng, Lâm Đại Phú ngắt lời nói: “Được rồi được rồi! Nói cái gì thế! Bây giờ là thời đại mới, không thể nhét vào l*иg heo vứt xuống nước. Chuyện này đã rõ, chúng ta giải quyết nội bộ. Bà Lâm, gọi chồng bà đến bàn bạc điều mục với Triệu gia.”
Lâm Vương thị nói: “Chồng tôi không đến, có chuyện gì tôi làm chủ! Dù sao tôi cũng không cần con nhóc này nữa, để nó đi Triệu gia đi! Triệu Hải, cháu không có ý kiến gì chứ?”
“Không có ý kiến, không có ý kiến!” Triệu Hỉa nhếch miệng cười nguyện ý nhất định phải lấy được.
Lâm Đại Phú không vừa mắt, nói: “Nhiên Nhiên mới 14 tuổi, sao có thể lấy chồng sớm như vậy! Ít nhất cũng phải đợi đến 18 tuổi mới gả!”
Lâm Vương thị trừng mắt cứng cổ nói: “Lúc tôi lớn bằng nó đã sớm ở nhà chồng làm việc nhà. Con nhóc c.h.ế.t tiệt này ở trong huyện ăn ngon mặc sướиɠ nhiều năm như vậy, ông nhìn cái m.ô.n.g của nó xem, nói 17,18 tuổi cũng có người tin! Nhà tôi cũng không có cơm thừa cho con nhóc thối này ăn, ông muốn thì dẫn về nhà ông mà nuôi!”
Lâm Vương thị nói xong đẩy Lâm Nhiên Nhiên về phía Lâm Đại Phú và mấy người nói giúp cô. Lâm Nhiên Nhiên xấu hổ khóc to, cố gắng ngồi trên đất không chịu dậy, nhưng sao có thể thắng nổi sức lực của Lâm Vương thị.
Lâm Đại Phú và mấy cán bộ khác vội vàng tránh đi, đầu năm nay nhà ai cũng không giàu có, nếu là con trai còn được, ai lại muốn một cô bé phiền toái? Thực ra bộ dáng Lâm Nhiên Nhiên rất xinh, cũng có người muốn nhận cô, giống như Lâm Vương thị nói, nuôi thêm hai năm nữa thành cô gái lớn có thể kết hôn.
Nhưng ai bảo cô có bà nội như Lâm Vương thị? Trong thôn không có ai muốn dính dáng đến nhà Lâm Vương thị. Do đó, đám người đồng tình hoặc cười trên nỗi đau của người khác, không ai dám mở miệng nói giúp Lâm Nhiên Nhiên.