Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 360
Cập nhật lúc: 2024-09-01 09:08:14
Lượt xem: 61
« Được. » Tạ Tam thả Trình Dao Dao, xoay người đi ra.
Trình Dao Dao choáng váng : « Anh… »
Tạ Tam vừa đi ra ngoài, bên trong phòng để đồ trở nên yên tĩnh. Đèn dầu chập chờn, trên tường treo áo mưa và nón tre giống hình người, còn có cái bóng trên cửa sổ…
Tạ Tam đứng ngoài cửa phòng để đồ, còn chưa đóng cửa lại, một cánh tay mảnh khảnh thò ra nắm chặt hắn: “Anh đứng lại!”
Ánh đèn lờ mờ chiếu vào đường nét sâu sắc của Tạ Tam, bên trong đôi mắt có ý cười: “Anh đứng ở cửa, đừng sợ.”
Trình Dao Dao khóc nói : « Em không muốn ở một mình… Không phải ý kia!”
Hơi thở trên người Tạ Tam đột nhiên mạnh mẽ, mạnh đến mức Trình Dao Dao xấu hổ, vội vàng giải thích: “Trong phòng tối quá, em sợ.”
Mặt Tạ Tam không thay đổi nhìn cô: “Bảo anh ở lại, em biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Anh nghĩ chuyện xấu gì vậy!” Trình Dao Dao cố nén xúc động muốn trợn mắt : « Vào rồi nói. »
Bên trong bay ra mùi lá bưởi nhàn nhạt, còn có mùi cây nến cháy. Có lẽ do Tạ Tam đang ở đây hoặc do nhiều thêm một cây nến, lúc này ánh nến đỏ ấm áp, Trình Dao Dao vui thích ngâm mình trong nước, sợi tóc đen nhánh xõa xuống.
Mắt Tạ Tam bị che lại bằng một cái dây lụa, buộc nút thắt ở sau gáy. Trình Dao Dao cẩn thận kiểm tra nhiều lần, chắc chắn không nhìn thấy cái gì. Bây giờ hắn đang khoanh tay trước n.g.ự.c dựa vào tường, cả người tràn đầy hơi thở không vui.
Trình Dao Dao dựa vào thành bồn tắm nói chuyện với Tạ Tam : « Dê nhỏ cọ vào làm tóc em dính đầy cỏ. »
Tạ Tam nói: “Vậy không để ý đến nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-360.html.]
Trình Dao Dao nói : « Nhưng nó rất đáng yêu, chúng ta có thể ôm nó về nuôi không ? Dù sao em cũng phụ trách cắt cỏ cho nó.”
Tạ Tam nói: “Không được.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm nói : « Anh muốn nuôi sủng vật nha. »
Tạ Tam nói: “Không phải em nuôi gà sao?”
“…” Trình Dao Dao liếc mắt nhìn trời, nghĩ tới chuyện khác : « Ngày mai lấy sữa dê làm caramen sữa được không?”
Tiếng nói mềm mại của Trình Dao Dao mãi không dứt, tiếng nước chảy mang đến vô số suy nghĩ xa xôi. Mùi lá bưởi, mùi nến, mùi xà bông thơm trộn lại với nhau, Tạ Tam vẫn có thể phân biệt rõ mùi hương hoa hồng yếu ớt kia.
Tạ Tam thất thần một lúc, trên trán chảy đầy mồ hôi, khóe môi nhếch lên.
Trình Dao Dao nói mấy câu, Tạ Tam không trả lời. Cô tức giận gọi hắn, Tạ Tam mới lấy lại tinh thần nói: “Em gọi nữa bà nội sẽ nghe thấy.”
“…Hừ.” Trình Dao Dao nói: “Không phải em sợ anh nhàm chán sao, tìm ít chủ đề nói chuyện với anh.”
Khóe môi Tạ Tam cong lên khó nhận ra: “Không chán, có thể nghĩ rất nhiều chuyện.”
“Nghĩ gì?” Lúc Trình Dao Dao hỏi lập tức nhận thấy không tốt, Tạ Tam đã mở miệng.
“Nghĩ về em.”