Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-08-31 23:54:37
Lượt xem: 106
Tạ Phi bê băng gạc và thuốc chạy đi, cẩn thận đóng cửa lại, lưu lại không gian cho hai người ở với nhau.
Gương mặt Trình Dao Dao khóc ướt sũng, tóc dính một bên, đôi mắt hoa đào đỏ bừng, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười. Tay phải Tạ Tam vụng về lau nước mắt trên mặt Trình Dao Dao, lau đến nỗi gương mặt non nớt của Trình Dao Dao càng đỏ.
“Đau quá…” Trình Dao Dao bị đau nhăn mặt lại.
Tạ Tam vội vàng buông tay ra, Trình Dao Dao lại bắt lấy tay hắn, ngón tay quấn băng gạc nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay Tạ Tam rộng lớn, ngón tay thon dài, trong lòng bàn tay và ngón tay đầy vết chai do làm việc lâu dài. Lúc này trong lòng bàn tay hắn đầy vết thương, có nhiều chỗ bị bong da, chỉ bôi chút thuốc, nhìn vô cùng dọa người.
Tạ Tam rút tay về: “Đừng nhìn, sẽ dọa em.”
“Trên người anh còn có bao nhiêu vết thương nữa?” Trình Dao Dao mở miệng còn mang theo giọng nghẹn ngào, ngồi dậy, thuận theo cổ tay hắn nhìn lên.
Tạ Tam sợ nóng, từ trước đến nay ở nhà chỉ mặc áo ba lỗ hoặc áo choàng ngắn, hôm nay lại mặc một cái áo khoác dài, lúc này trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sắc mặt Tạ Tam không thay đổi, nói: “Đừng lo, lúc đống đất rơi xuống, anh tránh rất nhanh, không bị thương gì cả.”
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm cái tay bó thạch cao của hắn: “Cái này gọi là không bị thương gì cả? Cởϊ áσ khoác ra cho em nhìn một chút.”
Tạ Tam kiên trì nói: “Rất khó coi… Chờ tốt một chút lại nhìn.”
Trình Dao Dao nghĩ lời thề trước đó của mình, cuối cùng không náo loạn, nghiêng đầu, giấu mặt vào trong n.g.ự.c Tạ Tam, hai tay cũng ôm cổ hắn, dính người giống như mèo con đi lạc sau đó tìm được đường về.
Cô hiếm khi chủ động như này, tay phải Tạ Tam nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đen nhánh của cô, khuôn mặt lạnh lùng cũng mềm nhũn, giọng nói lại nghiêm túc: “Em Dao Dao, đồng ý với anh một chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-328.html.]
“Chuyện gì?” Trình Dao Dao ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào mềm mại ngây thơ.
Tạ Tam nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Về sau dù gặp bất cứ chuyện gì, em cũng không thể vì anh mà làm tổn thương chính mình.”
“…” Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, có chút không vui nói: “Sao lại nói nghiêm túc như vậy?”
Tạ Tam nói: “Tối hôm qua nguy hiểm như vậy, một mình em chạy đến tìm anh. Nhỡ em xảy ra chuyện, em bảo anh…”
Đáy mắt Tạ Tam nổi lên một tia m.á.u đỏ, thực sự không nói được nữa, ôm chặt Trình Dao Dao vào trong ngực, nói bên tai cô: “Dao Dao, em đồng ý với anh.”
“Em… Em đồng ý với anh là được.” Trình Dao Dao nghe giọng nói nặng nề của Tạ Tam ở bên tai, giống như dã thú bị thương, lập tức luống cuống. Cô học bộ dáng của Tạ Tam, hai tay vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn: “Anh đừng khóc nha.”
Tạ Tam không khóc, nghe nói thế liền hôn Trình Dao Dao một trận, ngược lại làm Trình Dao Dao tức phát khóc.
Tạ gia yên lặng thật lâu bỗng nhiên náo nhiệt lên.
Trình Dao Dao thế mới biết, ngày đó Tạ Tam cứu 7,8 đứa trẻ và phụ nữ.
Tạ Tam cứu trẻ con ở thôn Điềm Thủy và thôn Đập Thượng. Phụ huynh của những đứa trẻ này đều sôi nổi mang theo đồ vật và đứa nhỏ tới cửa gửi lời cảm ơn. Cuộc sống của họ cũng nghèo khổ, đem tới trứng gà, gà mái, bột mì, đó là những đồ tốt nhất bọn họ có thể mang ra. Đại đội trưởng thôn Đập Thượng và vợ ông dẫn theo Phi Phi đến, mang theo một túi quả măng cụt tươi mới, nghe nói là loại quả hiếm thấy tới từ Quảng Châu. Bà Tạ quyết không nhận, bọn họ đành để xuống rồi chạy.