Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 327

Cập nhật lúc: 2024-08-31 23:54:24
Lượt xem: 132

Lâm Gia Kỳ trầm mặt, nói với Tạ Tam: “Chỗ này nguy hiểm, lập tức về thôi! Có thể đi không?”

Tạ Tam ôm Trình Dao Dao vào trong ngực, gật nhẹ đầu: “Có thể!”

Một tay Tạ Tam ôm Trình Dao Dao, hắn bị đè ở dưới thân cây rất lâu, hai chân ngược lại không bị thương. Đám người thay nhau đỡ hắn, cấp tốc bò xuống sườn núi, chạy tới khu vực an toàn.

Mọi người vừa chạy đến khu vực an toàn, liền nghe thấy một tiếng ầm vang phía sau, đỉnh núi một lần nữa sụt lở rơi xuống một đống đất đá, vùi lấp chỗ đám người đứng lúc nãy.

Trình Dao Dao ngơ ngác nhìn, trong lòng hoảng sợ, nếu chậm một chút nữa, Tạ Tam và đứa nhỏ thật sự không có khả năng sống sót.

Mắt Trình Dao Dao tối sầm lại, mất đi tri giác.

Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay nhói nhói làm Trình Dao Dao giật mình tỉnh lại. Tay liền tim, Trình Dao Dao theo bản năng muốn rút tay về, lại bị đè giữ cổ tay, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Ngoan nào, không được động.”

Trình Dao Dao chậm rãi mở to mắt, bị ánh nắng chiếu vào nổi lên nước mắt: “Đau…”

Tạ Tam ngồi bên giường Trình Dao Dao, tay trái bó thạch cao. Trên gương mặt có mấy vết thương lẫn lộn, một vết rách từ khóe mắt đến mặt, nhìn có chút dọa người, ánh mắt lại dịu dàng: “Đang thay thuốc cho ngón tay của em, ngoan, không được động.”

“Tạ Tam, Tạ Tam! Anh không sao chứ?! Ô…” Mũi Trình Dao Dao chua xót, hóa ra không phải đang nằm mơ.

Trình Dao Dao sờ cánh tay bó thạch cao của Tạ Tam: “Tay của anh?”

Tạ Tam lắc đầu, Tạ Phi ở bên cạnh cướp lời nói: “Cánh tay anh trai vì cứu người, bị thân cây đè gãy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-327.html.]

Tạ Tam trầm giọng nói: “Tiểu Phi.”

“Em không nói sai!” Tạ Phi trải qua chuyện này, lại dám chống đối anh trai: “Anh bị thương nặng như vậy, chị Dao Dao cũng sốt cao, đều là vì cứu bọn họ…”

Từ nhỏ Tạ Phi đã biết người trong thôn xem thường nhà họ, bắt nạt nhà họ. Khi còn bé anh trai vì kiếm một chút lương thực, thường xuyên bị đánh sưng mặt mũi. Bây giờ vì cứu bọn họ, anh trai còn suýt nữa mất mạng, Tạ Phi thực sự nghĩ không ra.

Trình Dao Dao trừng mắt nhìn, ngắt lời: “Em sốt sao? Khó trách cả người em đau nhức như vậy…”

Tạ Phi nói: “Chị đã ngủ một ngày một đêm.”

Tạ Tam ấm giọng hỏi: “Có đói bụng không? Còn khó chịu không?”

Trên người Trình Dao Dao không có chỗ nào không khó chịu, nhưng trong lòng càng ủy khuất. Cô lại khóc, nâng cái tay tự do lên muốn Tạ Tam ôm.

Tạ Tam đành phải cúi đầu xuống, để Trình Dao Dao quấn tay ôm cổ hắn, thuận tiện ôm Trình Dao Dao ngồi xuống: “Ngoan, không sao.”

Tạ Phi đỏ mặt, ho khan hai tiếng nhắc nhở: “Khụ khụ, chị Dao Dao, còn chưa bôi xong thuốc đâu.”

Trình Dao Dao nhân cơ hội làm nũng: “Thuốc rất đau, không bôi!”

“Không được.” Tạ Tam không cho thương lượng loại chuyện này, giữ đầu ngón tay Trình Dao Dao, để Tạ Phi bôi thuốc lên.

Mười ngón tay của Trình Dao Dao thon dài, móng tay trong suốt, lúc này đầu ngón tay lộ ra m.á.u thịt, móng tay cũng bị gãy mấy cái, vết thương trên mười ngón tay càng không cần nói, nổi bật trên làn da trắng như tuyết, nhìn thấy mà giật mình.

Về sau tay của cô sẽ khó coi như vậy sao? Trình Dao Dao không thể tin nhìn bàn tay của mình, bôi thuốc lên, vết thương nhói nhói khó chịu, chờ vết thương được bôi thuốc xong hết, Trình Dao Dao đã khóc cạn nước mắt.

 

Loading...