Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 320: Xảy ra chuyện
Cập nhật lúc: 2024-08-31 23:51:22
Lượt xem: 63
Trình Dao Dao cầm ghế đẩu ngồi trước cửa phòng chính hóng gió, hai tay chống cằm, dáng vẻ chau mày ủ rũ. Tạ Phi cầm sợi dây chơi lật dây thừng với cô, cô cũng không có tinh thần.
Thời gian dần dần trôi qua, sắc trời đen kịt.
Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, nói: “Cháu đi đốt đèn.”
Cô vừa mới đứng lên, âm thanh gõ cửa xuyên qua màn mưa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao: Chiến tranh lạnh cũng không thể chậm trễ em hút dương khí.
Dao Dao một ngụm nhỏ.
Tạ Tam một ngụm lớn.
Chân trời có tia chớp xẹt quét qua, chiếu sáng một khoảng sân. Cửa cổng bị đập thùng thùng rung động, kèm theo mưa to gió lớn làm người kinh sợ.
Trình Dao Dao nhìn cửa cổng, nói: “Hình như là thanh âm người trong thôn, cháu đi xem một chút!”
Tạ Phi bị dọa sợ trốn đến bên cạnh bà Tạ: “Bà nội! Làm sao bây giờ, có phải họ muốn tới lục soát nhà chúng ta không?”
Bà Tạ ôm Tạ Phi: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu. Dao Dao, cháu không được mở cửa, nhanh về phòng đi.”
Tiếng nói bà Tạ trấn định, lại khó nén nổi sự lo lắng.
“Nhưng bọn họ gõ cửa liên tục, không biết có chuyện gì.” Trình Dao Dao nhìn chằm chằm cửa cổng.
Đèn dầu bị gió thổi chập chờn lúc sáng lúc tối, sắc mặt bà Tạ nghiêm túc: “Mặc kệ có chuyện gì, cũng chờ Chiêu ca nhi về rồi nói, cháu và Tạ Phi về phòng đi! … Chiêu ca nhi, Chiêu ca nhi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-320-xay-ra-chuyen.html.]
Sắc mặt bà Tạ bỗng nhiên thay đổi: “Không biết Chiêu ca nhi xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong đầu Trình Dao Dao trống rỗng, chờ cô kịp phản ứng, bản thân đã chạy ra cổng. Mưa to rơi vào người đau rát, chớp mắt bị mưa rơi ướt sũng, Trình Dao Dao đến cạnh cửa nói: “Ai vậy?”
Bên ngoài vang lên tiếng Lâm Gia Tuấn: “Là tôi! Tạ Tam xảy ra chuyện rồi!”
Trình Dao Dao dùng sức mở then chốt, vừa mở cửa bị gió thổi suýt nữa đứng không vững. Lâm Gia Tuấn mặc áo mưa đứng trước cửa cổng, mưa rơi ướt sũng, vừa nhìn thấy Trình Dao Dao liền sửng sốt: “Sao lại là cô mở cửa? Bà nội Tạ Tam đâu?”
“Có chuyện gì nói với tôi!” Trình Dao Dao kéo lấy cổ áo Lâm Gia Tuấn: “Tạ Tam làm sao?! Anh mau nói đi!”
Lâm Gia Tuấn thở dốc, nói: “Đường núi về thôn bị sạt lở, Tạ Tam đi cứu người, bị vùi dưới núi đá rồi!”
“…” Chân trời có một tia chớp xẹt qua, sắc mặt Trình Dao Dao trắng bệch.
Tiếng nói của Bà Tạ run rẩy vang lên sau lưng: “Cháu… Cháu nói cái gì?”
Lâm Gia Tuấn nói với bà Tạ: “Bà đừng lo lắng, người trong thôn đã đi tìm, bố cháu sợ mấy người lo lắng, để cháu nói cho mọi người biết…”
Bà Tạ ngã về sau, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Trình Dao Dao mới phản ứng được: “Bà nội!”
Lâm Gia Tuấn bước lên hỗ trợ, đỡ bà Tạ vào trong phòng. Mưa to xối xả, mấy người dầm mưa ướt đẫm, khó khăn để bà Tạ lên giường, đều mệt nhũn cả chân.
Bà Tạ nhắm chặt hai mắt, hơi thở mong manh, Tạ Phí ghé vào cạnh giường bà Tạ khóc to. Lâm Gia Tuấn vò đầu bứt tai ở một bên, lúc này mới nhận ra mình gây họa rồi.