Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 31: Thu hoạch lớn nấm dại
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:09:46
Lượt xem: 139
Bộ dáng nơm nớp lo sợ của Trình Dao Dao rơi vào trong mắt Tạ Tam, có ba phần không hiểu.
Tạ Ba nhìn chuột tre to mọng trong tay một chút, nặng chừng bốn, năm cân, có thể đổi chút lương thực.
Tạ Ba đưa chuột tre hướng về phía trước: “Cô không phải muốn sao?”
Trình Dao Dao suýt chút nữa bị chuột tre đập vào, bị dọa lùi về sau co rụt lại, khóc thút thít nhìn con chuột tre kia, thuận tiện nhìn lên tay Tạ Ba, cái tay rộng lớn thon dài, khớp xương bàn tay thô to, do làm việc nặng lâu dài. Gân xanh trên cổ tay nổi lên mãnh mẽ, vừa rồi chính là cái tay này bẻ gãy cổ chuột tre như vặn cổ gà.
Trình Dao Dao nuốt nước miếng, nhịn không được xoa lên cổ mình. Có một ngày, Tạ Ba có thể bẻ gãy cổ mình giống như con chuột tre này hay không?
Trình Dao Dao nghĩ đến, cẩn thận từng li từng tí nhìn lén Tạ Tam, đối diện đôi mắt hẹp dài của hắn.
Sắc mặt Tạ Ba hờ hững, duỗi tay ra giữa không trung đợi cô nhận lấy con chuột tre, bộ dáng mười phần kiên nhẫn.
Giống như không quá hung dữ… Dù sao lúc này Tạ Ba còn chưa hắc hóa (trở nên xấu xa, độc ác), cô cũng không có tìm đường c.h.ế.t đắc tội hắn, càng không có gả cho hắn.
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm con chuột tre mập, liếʍ liếʍ môi. Thân thể này thiếu chất béo, chỉ tưởng tượng một chút hương vị thịt chuột tre, nước miếng liền bắt đầu chảy ra.
Tay Trình Dao Dao cẩn thận vươn tới chuột tre, giống như móng vuốt mèo con đang duỗi ra thăm dò.
Mới chạm thử liền giấu tay vèo về phía sau: “Tôi…Tôi không dám cầm.”
Lông chuột tre đ.â.m chọc, sau khi c.h.ế.t cứng ngắc lạnh buốt, quá dọa người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-31-thu-hoach-lon-nam-dai.html.]
Thật là phiền phức. Trong lòng Tạ Ba lóe lên ý nghĩ này, đưa tay hái vài lá diệp tử lớn đem chuộ tre gói kỹ, trực tiếp bỏ vào bên trong giỏ của Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lúc này mới cao hứng trở lại, lộ ra núm đồng tiền nhỏ bên môi: “Anh Tạ Tam, cảm ơn anh nha. A, trên mặt anh có thứ gì bẩn này.”
Trình Dao Dao cười làm người chấn động, Tạ Tam nhất thời hoảng hốt, đưa tay lau mặt.
Trình Dao Dao lắc đầu: “Không đúng, không phải chỗ ấy, ở chỗ này…”
Cô vừa nói vừa vươn tay ra, Tạ Ba nâng đao bổ củi lên ngăn lại, bên trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy phòng bị.
“Trên mặt anh thật bẩn.” Trình Dao Dao đàng hoàng trịnh trọng, dậm chân nói: “Đừng nhúc nhích, ngay ở chỗ này, anh đừng nhúc nhích!”
Trình Dao Dao dứt khoát nắm chặt chuôi đao, đi cà nhắc tới gần.
Hương hoa đào tháng năm quanh quẩn chốc lát. Mặt như hoa sen, mắt hoa đào, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt tô điểm phong tình vô tận, nhìn gần sát, làn da óng ánh sáng long lanh như cây vải lột xác, môi anh đào yêu kiều, phảng phất cúi đầu xuống liền có thể hấp thu nước ngọt ngào.
Tạ Ba mê muội, cứng nhắc không nhúc nhích, trơ mắt nhìn ngón tay tinh tế của Trình Dao Dao xoa lên gò má.
“Dao Dao!” Một tiếng la lên đánh vỡ tình cảnh này.
Tạ Ba hoảng hốt hoàn hồn, vội vàng lui lại.
Thiếu một chút nữa! Trong lòng Trình Dao Dao kêu đau, đem Trương Hiểu Phong mắng cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu). Trên mặt ủy khuất nhìn Tạ Ba: “Anh tránh cái gì?”