Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:34:39
Lượt xem: 107
Đến ngày hái dưa hấu trong thôn, già trẻ gái trai đều đi làm. Hái dưa hấu cũng tính công phân, thanh niên làm việc hết sức chăm chỉ, phía sau cái cổ lưng bị phơi thành màu lúa mì, buổi tối cởϊ áσ ba lỗ tắm rửa, vết tích sau lưng hiện rõ.
Dưa hấu có vỏ xanh hoa văn đen to như con heo nhỏ, cầm cuống dưa vặn một cái, hai tay ôm dưa hấu đưa cho người bên cạnh, người bên cạnh lại truyền tiếp dưa hấu từ đầu bờ sông đến dưới bóng cây. Trên mặt đất phủ đầy rơm rạ, dưa hấu chồng chất thành đống cao như núi nhỏ, phân ra theo kích thước lớn nhỏ và chất lượng, lần lượt cân lên.
Hơi nóng cuồn cuộn tập kích cũng không ngăn được sự nhiệt tình của các nông dân. Dưa hấu năm nay chín sớm, dùng máy kéo trong thôn vận chuyển vào huyện, 6 tháng cuối năm không phải đói kém nữa! Tạ Tam không nghỉ giải lao làm đến trưa, đại đội trưởng thổi còi, gọi mọi người dừng lại, ăn cơm trưa nghỉ ngơi.
Các thôn dân mong chờ kêu một tiếng, để dưa hấu xuống rồi giải tán. Tạ Tam đứng lên, thở phào một cái, mồ hôi cuồn cuộn chảy dọc theo trán trôi xuống, sau lưng và vạt áo ướt đẫm. Bên cạnh có người gọi hắn: “Tạ Tam, đi ăn cơm?”
Bây giờ Tạ Tam lái máy kéo, không còn là đồ chó con mọi người sợ tránh xa không kịp như trước, thỉnh thoảng có người chào hắn, nói chuyện phiếm vài câu, không thân quen, nhưng cũng tốt hơn ngáng chân hắn.
“Ừm, đợi lát nữa.” Tạ Tam thuận miệng đáp ứng, bê mấy trái dưa dấu cạnh chân đến dưới bóng cây.
Các thôn dân tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, lấy lương khô ra ăn. Nhà ai có cô vợ nhỏ xách giỏ tới, lấy ra một bát mì chua, rước lấy ánh mắt trêu trọc và hâm mộ của người bên cạnh.
Tạ Tam nhìn qua, mấp máy môi. Bao giờ hắn mới có thể cưới Trình Dao Dao vào cửa, để cô đưa cơm tới cho mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-306.html.]
Mấy hôm làm việc vất vả, Trình Dao Dao cũng làm mì chua cho hắn ăn. Canh chua làm từ nước cháo lên men, thịt lợn và cà chua thái nhỏ, thêm rau cần non, chua cay kí©h thí©ɧ. Sợ hắn ăn ngán rồi, lại đổi món canh cá chua, tôm lạnh và mì lạnh đa dạng. Tạ Tam làm việc ăn ngày càng cường tráng, mặt Trình Dao Dao lại nhỏ một vòng.
Nghĩ như vậy, khóe môi Tạ Tam nổi lên ý cười, giống như trông thấy Trình Dao Dao đội nón mặc áo màu hồng nhạt, mang theo rổ, thướt tha đi về phía mình.
Không, đó là thật!
Mắt Tạ Tam bỗng nhiên co lại, vội đứng dậy. Mấy người đàn ông đang ngồi trên bờ ruộng ăn cơm cười đùa cũng im tịt, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang chậm rãi đi tới.
Trình Dao Dao cầm một cái giỏ, dùng hai tay cố hết sức mang theo, trên đầu đội nón tre nhỏ bị lệch cũng không lấy tay nâng lên, Tạ Tam ở trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, đôi môi đỏ như hoa hồng hết sức chói mắt.
Trong ruộng im lặng một lúc, chỉ có tiếng ve kêu ồn ào chói tai. Hơi nóng cuồn cuộn xen lẫn với ánh mắt hiếu kỳ hoặc dò xét của đám người, quan sát qua lại giữa Trình Dao Dao và Tạ Tam.