Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 299

Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:27:04
Lượt xem: 285

Tạ Tam cắn mỡ đi, để thịt nạc lại trong bát cô. Mắt Trình Dao Dao nhìn miếng thịt kia, sắc mặt hơi khác thường.

Tạ Tam chú ý sắc mặt cô, hỏi : « Ghét bỏ sao ? »

« Ghét bỏ ! » Môi anh đào của Trình Dao Dao cong lại, gắp miếng thịt kia vào miệng.

Lá sen sảng khoái run rẩy không ngừng.

Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, nửa ngày phun ra một câu: “… Muốn ăn nữa.”

Heo đầu năm nay không ăn thức ăn gia súc, nên đặc biệt thơm. Thịt ba chỉ cho thêm nước tương, lá quế hầm lên thơm ngào ngạt, thịt mỡ cho vào miệng tan ra, thịt nạc thơm mà không khô, một bát thịt kho tàu đầy ụ, Trình Dao Dao ăn mấy miếng xong không ăn nữa, chỉ múc nước thịt trỗn lẫn với cơm ăn.

Hơn nửa bát thịt kho tàu chui vào bụng Tạ Tam, chỉ thấy vị huynh đài này ăn mặt không đỏ, hơi thở không gấp, dáng người vẫn cao ráo săn chắc. Nghĩ đến lúc trước Tạ Tam đi làm chỉ ăn hai cái rau dại nắm mỗi ngày, cũng không biết hắn nhẫn thế nào.

Trình Dao Dao nghĩ đến, gặp một ít măng khô vào bát Tạ Tam. Đối diện với ánh mắt nóng rực của Tạ Tam, hơi xấu hổ: “Cơm nước xong anh đưa em đi chợ đen sao?”

“Em không đi.” Tạ Tam quả quyết gạt bỏ.

Trình Dao Dao lẩm bẩm nói: “Nhưng mà…”

Tạ Tam nói: “Không có nhưng mà.”

Bình thường Tạ Tam luôn nghe theo Trình Dao Dao, nhưng lúc hắn quyết định chủ ý, Trình Dao Dao cũng không có biện pháp nào. Buổi chiều đi đến chợ đen, Trình Dao Dao chỉ có thể đứng ở dưới đền thờ, nhìn Tạ Tam và Hầu Tử nói chuyện, một câu cũng không nghe thấy.

Trình Dao Dao buồn bực nghịch ngón tay, đứng ở đền thờ ngây người, trong lòng tính toán bây giờ có thể bán được bao nhiêu tiền, Tạ Tam sẽ không bị Hầu Tử lừa chứ?

Cách đó không xa, Hầu Tử một bên đưa tiền cho Tạ Tam, một bên giảm thấp tiếng nói với Tạ Tam: “Anh Tạ, gần đây giá vàng cao lại cao lên không ít…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-299.html.]

Tạ Tam cất kỹ tiền, hờ hững nói: “Gần đây tin tức bị siết chặt, cậu đợi tin của tôi.”

“Sao phải chờ…” Mắt Hầu Tử nhìn dáng người thướt tha cách đó không xa, gấp gáp nói: “Anh định theo cô ấy chơi đùa đến bao giờ? Đây chính là cơ hội tốt nghìn năm có một, chỉ cần một câu, em đi theo anh!”

“Nói sau.” Tạ Tam cầm giỏ không lên, nhanh chân đi đến đền thờ.

Hầu Tử thở dài, cầm đống hàng hóa kia lên. Thôi thôi, hắn không thủ đoạn và quyết đoán, kiếm chút tiền trinh vụn vặt cũng rất tốt. Gần đây kịch và phim điện ảnh ở nhà văn hóa ra liên tiếp, thanh mai khô vừa vặn bán tốt.

Tạ Tam đưa tiền và phiếu cho Trình Dao Dao, Trình Dao Dao nhận lấy nhét vào bên trong ví nhỏ. Gần đầy cái ví nhỏ chỉ vào chứ không ra, cất vào túi, Trình Dao Dao đưa mấy tờ tiền cho Tạ Tam nói: “Anh giữ lại một ít mang theo trong người.”

Tạ Tam nhận, không nói chuyện, Trình Dao Dao vội vàng bổ sung một câu: “Đây là phần của anh, anh cầm lấy đi.”

Tạ Tam có ý riêng: “Phần này có thể chiết khấu không?”

“Không được!” Trình Dao Dao quả quyết bác bỏ.

Gần tối, Tạ Tam lái máy kéo chở đầy phân hóa học và thôn dân về thôn Điềm Thủy. Hai người mua một đống đồ lớn làm bà Tạ giật nảy mình, Tạ Tam đi tháo dỡ phân hóa học, để Trình Dao Dao một mình ứng phó với nghi vấn của bà Tạ.

Trình Dao Dao chỉ nói là Tạ Tam mua, bà Tạ không tin: “Chiêu ca nhi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Một cái phích nước nóng cũng phải 7,8 đồng?

“… Trong nhà cháu gửi phiếu, hơn nữa Tạ Tam bán thuốc và da thú cũng đủ rồi.” Trình Dao Dao nói dối.

Bố Trình gửi một bao lớn cho Trình Dao Dao, bên trong nhét rất nhiều thứ, lời ngày có mấy phần thuyết phục, bà Tạ nửa tin nửa ngờ, không tiếp tục hỏi.

Trong bao bố Trình gửi có rất nhiều quần áo, là áo khoác thu đông của nguyên chủ, các loại áo khoác, nhưng không có quần áo hè cũ Trình Dao Dao cần. Bố Trình còn viết một phong thư, chỉ nói quần áo cũ của Trình Dao Dao bị sâu mọt làm hỏng rồi, nhân tiện gửi thêm 200 đồng trong phong thư, bảo Trình Dao Dao đi cửa hàng bách hóa mua mấy thứ yêu thích.

Trình Dao Dao cất 200 đồng vào cái ví nhỏ của mình, hơi tiếc hận. Quần áo cũ lúc trước của nguyên chủ đều là bố Trình đi công tác mua về, vừa đẹp vừa mốt, không mặc được mấy lần liền cất trên gác, tìm được vừa thích hợp để Tạ Phi mặc. Nhưng bây giờ có tiền, có thể mua đồ mới cho Tạ Phi!

Trình Dao Dao rất nhanh quên béng việc này đi, lại không nghĩ rằng quần áo cũ của mình ở Trình gia đã dẫn tới một cuộc tranh chấp lớn.

Loading...