Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 275: Xuân cung đồ
Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:49:58
Lượt xem: 84
“Đồ gì tốt?” Trình Dao Dao tò mò, không có tâm tư ăn sủi cao, dùng mũi chân đá Tạ Chiêu mấy lần, vội vã muốn đi xem.
Tạ Chiêu ăn mấy ngụm hết sạch, nghẹn đến nỗi thái dương nổi gần xanh, bà Tạ vội vàng đưa canh mướp cho hắn uống, thở dài nói: “Sao lại đói thành dạng này, cơm nước ở chỗ học lái xe rất kém sao?”
Tạ Chiêu giải thích vài câu, nói với bà Tạ cơm nhà máy không tệ, còn có lương khô trong nhà mang đến nữa, không để hắn bị đói.
Chờ Tạ Chiêu đi ra, Trình Dao Dao đã ngồi xổm cạnh hai cái túi đồ nghiên cứu thật lâu: “Rốt cuộc là cái gì nha? Gấp c.h.ế.t em rồi!”
Tạ Chiêu kéo cô dậy: “Vừa ăn xong không được ngồi xổm, sẽ đau bụng.”
Tạ Chiêu mở túi ra, bên trong một cái túi to đựng hành lý và lương thực. Trong một cái túi khác có một bọc giấy và mấy quả xoài.
“Là xoài!” Trình Dao Dao vui vẻ nói.
“… Không phải.” Tạ Chiêu lấy mấy quả xoài ra, bên dưới để một đống sách.
Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Là sách…”
“Xuỵt.” Tạ Chiêu ra hiệu Trình Dao Dao im lặng, mắt nhìn phòng bếp, cầm sách cùng Trình Dao Dao đi vào phòng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-275-xuan-cung-do.html.]
Trong phòng Trình Dao Dao rất mát, cả phòng có mùi thơm nhàn nhạt và ánh nắng chiếu xuống.
Trên giường, chăm mền lộn xộn, một cái váy ngủ viền ren màu trắng ở bên trên, vẫn giữ dáng vẻ lúc Trình Dao Dao rời giường. Tạ Chiêu nhìn thoáng qua, Trình Dao Dao vội vàng lật chăn lên che kín váy ngủ, đỏ mặt giải thích nói: “Hôm nay em dậy vội nên mới không gấp chăn.”
Tạ Chiêu thu lại tâm trạng, ho một cái, để sách lên bàn. Mấy quyển sách này đều cũ kỹ ố vàng, một ít là tài liệu giảng dạy, một ít bị mất bìa sách, bay ra mùi sách cũ.
Trình Dao Dao cầm một quyển mở ra xem, trang giấy thô ráp, là sách giáo khoa trung học phổ thông, lại mở một quyển khác, nói: “Anh lấy ở đâu vậy?”
Tạ Chiêu nhìn cô: “Nhìn thử xem hữu dụng không?”
Trình Dao Dao lấy một quyển sách, dựa vào cạnh bàn lật xem. Hôm nay cô mặc váy hồng phấn, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, vòng eo nhỏ nhắn. Trên bàn để một bình sứ cắm hoa nhài, hoa nhài trắng cắm trong nước, nửa mở nửa khép tỏa ra hương thơm, làm sợi tóc đen nhánh cũng nhiễm mùi hương nhàn nhạt.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ mái nhà chiếu đến Trình Dao Dao, sách cũ, hoa nhài, như là một bức tranh mỹ nữ, hoàn toàn không hợp với căn phòng cũ kỹ rách nát này. Mỗi lần nhìn Trình Dao Dao, Tạ Chiêu càng có cảm giác mãnh liệt, Trình Dao Dao không thuộc về nơi này.
Trình Dao Dao vừa lúc ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Tạ Chiêu: “Anh còn chưa nói những quyển sách này lấy ở đâu?”
“Ở chỗ thu mua đồng nát.” Tạ Chiêu tìm mảnh vải, lau sạch từng quyển sách, tránh làm bẩn tay Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Sao có thể tìm được mấy quyển này ở chỗ thu mua đồng nát? Tạ Chiêu. anh bắt đầu lừa em!”