Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 257

Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:43:41
Lượt xem: 104

Trình Dao Dao chỉ tưởng tượng một chút đã hít thở không thông, liều mạng lắc đầu: “Quá xấu, em không muốn đi giày vải, em thà đi chân trần còn hơn!”

Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn gương mặt mềm mại của Trình Dao Dao, thở dài nói: “Nơi này cách xưởng máy móc không xa, anh đưa em về, lấy công cụ sửa.”

Trình Dao Dao sờ cằm, thận trọng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Vậy được rồi.”

Tạ Chiêu lấy dây lụa buộc tóc của Trình Dao Dao buộc tạm đế giày và chân cô hai vòng, kết nơ con bướm, để Trình Dao Dao miễn cưỡng đi đường, đưa cô về xưởng máy móc.

Dưới ánh mặt trời chói chang, trên bãi tập của xưởng máy móc bốc hơi nổi lên sương trắng. Các loại máy móc linh kiện, lốp xe và xe tôn sắt dừng trên bãi tập, những thanh niên trẻ tuổi bị phơi đầu đầy mồ hôi, vẫn chăm chỉ không ngừng trong không khí bay bổng mùi dầu khí, giống như hormone giống đực bị kí©h thí©ɧ.

Trình Dao Dao đứng dưới bóng cây, nhìn Tạ Chiêu nói chuyện với một lãnh đạo mô hình. Một lúc sau mang theo một thùng dụng cụ trở về: “Đi thôi.”

Tạ Chiêu đi ở phía trước, tận lực kéo ra một khoảng cách với Trình Dao Dao. Trên bãi tập, một đám người trẻ tuổi duỗi cổ nhìn về phía này, đôi mắt đuổi theo bóng lưng mặc váy vàng nhạt, con mắt muốn nhỏ máu, sư phó và lãnh đạo quát liên thanh cũng vô dụng.

Dưới ký túc xá trồng mấy cây hòe cổ, lá hòe rơi đầy đất. Ký túc xá hai tầng ngăn nắp, Tạ Chiêu ở tầng hai ký túc xác, vừa vào Trình Dao Dao liền ngửi thấy mùi hôi thối.

Cô nhẹ nhàng nhăn mũi, Tạ Chiêu đã xông tới, đầu tiên dựng cái ghê đổ dưới đất lên, đá giày bẩn vào gầm giường. Lúc này mới nói: “Ngồi đi.”

Tạ Chiêu mở rộng cửa sổ và cửa chính, ánh nắng và gió nhẹ tràn vào, không khí trong phòng rốt cục tươi mát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-257.html.]

Trình Dao Dao ngồi xuống giường Tạ Chiêu, tò mò nhìn quanh. Đây là một phòng ký túc xác 12 người ở, 6 cái giường đôi. Bên cửa sổ có một cái bàn, phía trên ném đầy hộp cơm và vại trà.

Giường Tạ Chiêu ở bên cửa sổ, xem như chỗ ngủ sạch sẽ nhất. Trên giường ngoại trừ một cái gối đầu và một cái chiếu thì không còn gì cả. Trình Dao Dao ngồi trên mép giường Tạ Chiêu, nói: “Dọn dẹp rất sạch nha.”

Trình Dao Dao ngồi trên giường mình. Cảnh này làm Tạ Chiêu nhớ đến đêm kia ở Tạ gia, Trình Dao Dao không chút phòng bị ngủ trên giường hắn, giống như mèo con chui vào trong n.g.ự.c hắn… Một màn ướŧ áŧ giống như giấc mơ hàng đêm, làm bụng dưới Tạ Chiêu nóng bỏng, bóp lòng bàn tay muốn mình tỉnh lại.

Tạ Chiêu mở thùng dụng cụ dính đầy dầu máy, lấy ra mấy công cụ, nói với Trình Dao Dao: “Đưa giày cho anh.”

Bàn chân Trình Dao Dao giơ lên, đưa tới trước người Tạ Chiêu.

“…” Tạ Chiêu tháo dây buộc tóc màu xanh da trời, cởi giày xăng đan bị hỏng ra, ngón tay lơ đãng chạm vào da thịt mềm mịn, hầu kết nuốt nước bọt.

Tạ Chiêu cầm giày và thùng dụng cụ ngồi xa xa trước cửa ký túc xá, tránh hiềm nghi.

Trình Dao Dao nói: “Anh dẫn em về ký túc xá, không sao chứ?”

Tạ Chiêu lắc đầu: “Không sao, em yên tâm đợi đi.”

 

Loading...