Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:42:07
Lượt xem: 110
Tạ Tam nhìn lướt qua, nói: “Có thể ghép bàn.”
“Vậy anh hỏi xem người ta có chịu ghép bàn với anh không!” Nhân viên mậu dịch hất cái khăn đầy dầu mỡ trên quầy lên, cao giọng nói.
Tạ Tam mím chặt khóe môi, đối xử lạnh nhạt như vậy hắn chịu đựng từ nhỏ đến lớn, vốn cho rằng không ai có thể làm tâm tình của hắn chấn động nữa, nhưng chưa bao giờ thấy lúng túng như lúc này.
Trình Dao Dao lại chạy tới ngay lúc này, giọng nói vui sướиɠ: “Bàn gần cửa sổ có thể ghép bàn, gọi thức ăn ngon đi qua đi.”
Nhân viên mậu dịch đột nhiên thấy khuôn mặt Trình Dao Dao, nhất thời sửng sốt, lại dò xét cách ăn mặc của Trình Dao Dao, rồi chuyển hướng nhìn trên dưới Tạ Tam, trên mặt lộ ra thần sắc khoa trương: “Hai người cùng một chỗ?”
“Không được sao?” Trình Dao Dao nhướn mày, nhìn nhân viên mậu dịch.
Đầu năm nay nhân viên mậu dịch điên khùng giống như Tây thái hậu, bị cái liếc mắt ngạo mạn của Trình Dao Dao nhìn qua, lập tức như chọc vào ong vò vẽ: “Được! Muốn ăn gì?”
Tạ Tam giữ Trình Dao Dao muốn xù lông lại, gọi món một lần nữa.
Nhân viên mậu dịch vươn tay: “1 đồng lẻ 6 phân, 4 lạng phiếu lương!”
Trình Dao Dao muốn trả tiền, bị Tạ Tam đè xuống, hắn tiền trong túi ra đếm, một chồng tiền mao chỉnh tề, không biết tích bao lâu. Hắn nghiêm túc đếm tiền và phiếu lương đưa cho nhân viên mậu dịch.
Nhân viên mậu dịch lấy tay nắm đống tiền kia, dùng thanh âm ghét bỏ đủ cho hai người nghe rõ nói: “Tiền gì đây a, 1 mao, 5 phân, còn bẩn như thế! Mời người yêu ăn cơm quán mà keo kiệt như này!”
Nói xong lập tức quay đầu cao giọng hô: “Hai bát mì Dương Xuân, một đĩa ớt xanh xào thịt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-251.html.]
Trình Dao Dao bùng nổ, xông lên nói: “Cô!”
Tạ Ba nắm lấy cánh tay cô, tiếng nói trầm tĩnh: “Chúng ta qua kia ngồi đi.”
Gương mặt Trình Dao Dao đỏ bừng lên, gắt gao trừng nhân viên mậu dịch béo kia, mới không tình nguyện đi theo Tạ Tam tìm bàn.
Gần cửa sổ có một bàn tròn lớn, đủ ngồi 7,8 người. Lúc này chỗ ấy đã có 2 người trẻ tuổi ngồi, là Lâm Gia Kỳ và Lâm Gia Tuấn.
Nhìn thấy Trình Dao Dao tới, Lâm Gia Tuấn ân cần nói: “Thanh niên trí thức Trình, bên này!”
Sau đó, hắn nhìn thấy Tạ Tam đứng bên cạnh Trình Dao Dao, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Tạ Tam cũng nhìn thấy hai anh em nhà họ Lâm, bước chân cũng ngừng lại.
Trình Dao Dao không biết gì, cười nói: “Nhìn xem có khéo không, bọn họ cũng ăn cơm ở đây. Vừa vặn ghép bàn.”
Trình Dao Dao dẫn Tạ Tam đến bên cạnh bàn, ngồi xuống đối diện với Lâm Gia Tuấn và Lâm Gia Kỳ. Lâm Gia Tuấn không giữ được bình tĩnh, đã sớm đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Tạ Tam. Lâm Gia Kỹ vỗ vai em trai, lễ phép nói với Tạ Tam: “Trùng hợp vậy, gặp nhau thì cùng ngồi một chỗ đi.”
Trên bàn không có ai nói chuyện.
Anh em nhà họ Lâm gọi 3,4 món đồ ăn, hai mặn một chay một canh, khá phong phú. Bọn họ dọn 4 bộ bát đũa, Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Còn người khác sao?”