Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:19:32
Lượt xem: 174
Thẩm Yến nói: “Dao Dao sẽ không nói với người khác. Chúng ta đi thôi.”
Trình Nặc Nặc lại không chịu. Tính tình Trình Dao Dao luôn luôn nóng nảy tùy tiện, không giữ được bí mật gì. Đã đυ.ng tới Trình Dao Dao, không bằng thêm một mồi lửa, tốt nhất ồn ào làm mọi người đều biết… Nghĩ như vậy, Trình Nặc Nặc dứt khoát kéo tay Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, chị…”
“Cô thả tay tôi ra!” Trình Dao Dao còn nhớ rõ chuyện cô làm thương Thẩm Yến và Trương Hiểu Phong, vết sẹo trên mặt Thẩm Yến còn kia kìa!
Hai người lôi kéo, Thẩm Yến cũng không ngờ, không kịp ngăn lại, bỗng dưng truyền đến tiếng nói trầm thấp: “Dừng tay!”
Tạ Tam ném giỏ đi, trầm mặt nhanh chân đi tới, kéo Trình Dao Dao ra phía sau lưng bảo hộ.
Thanh niên mặc áo rách cao lớn rắn chắc, mặt mũi hung ác nham hiểm, dọa Trình Nặc Nặc lùi về sau một bước, cắn môi đáng thương nói: “Em… Em chỉ muốn nói chuyện với chị.”
Tạ Tam cũng không nhìn cô ta, quay đầu lo lắng quan sát Trình Dao Dao.
“Em không sao.” Trình Dao Dao lắc đâu.
Giọng nói Trình Dao Dao mềm mại, là kiểu Thẩm Yến quen thuộc nhất, cô đối với người thân cận nũng nịu. Một lọ giấm lập tức đổ ra, hắn cất giọng nói: “Dao Dao, sao cô lại ở một chỗ với tên hắc ngũ loại nhà địa chủ này?”
Cơ bắp Tạ Tam căng cứng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Yến, giống như báo sẵn vận sức chờ phát động.
Trình Dao Dao đứng trước người hắn, khóe môi trào phúng nhìn Thẩm Yến: “Tôi cũng phải hỏi anh một chút, anh và Trình Nặc Nặc chờ ở đây định làm gì?”
“…” Thẩm Yến bị giẫm vào chỗ đau, mặt đỏ tới mang tai nói không ra lời. Hóa ra Trình Dao Dao vừa rồi nghe thấy hết…
Trình Dao Dao lườm hắn, nói với Tạ Tam: “Anh Tạ Tam, cầm đồ lên, chúng ta về nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-222.html.]
Tạ Tam nhấc giỏ lên, đi ra ngoài với Trình Dao Dao. Lúc đi qua Thẩm Yến, Thẩm Yến cố đứng ở chỗ ra vào không nhúc nhích, khıêυ khí©h nhìn Tạ Tam.
Hắn nhìn một thân quần áo rách của Tạ Tam, lại nghĩ đến thân phận đồ chó con của hắn, không khỏi sinh ra cảm giác vô cùng phẫn nộ. Chỉ bằng hắn cũng xứng đi cạnh Trình Dao Dao?
Mặt Tạ Tam không biểu tình, thẳng tắp đi tới, bả vai rắn chắc cao lớn đ.â.m vào hắn. Thẩm Yến chỉ cảm thấy bả vai mình như bị xe tải đ.â.m phải, nửa bên vai tê dại, lảo đảo về sau mấy bước.
Trình Nặc Nặc cuống quít đỡ hắn: “A Yến, anh không sao chứ?”
Thẩm Yến đẩy tay Trình Nặc Nặc ra, thẹn quá tức giận mắng: “Đồ dã man! Dao Dao, cô tuyệt đối đừng ở gần loại người này! Hắn là hắc ngũ loại, đồ chó con! Cô xem lại thân phận của mình đi!”
Trình Dao Dao sóng vai với Tạ Tam, cũng không quay đầu lại đi xa.
Trên đường về, Trình Dao Dao líu ríu nói với Tạ Tam: “Hai người họ thật đáng ghét, suốt ngày làm trò, anh đừng nghe bọn họ sủa loạn.”
Lại hỏi: “Anh tìm được nấm gì vậy? Cho em xem một chút.”
Tạ Tam từ đầu đến cuối im lặng không nói, chỉ để cái gáy đối diện Trình Dao Dao.
Lúc đi đến ngõ nhỏ, lại gặp được người đi làm, Tạ Tam chủ động kéo xa khoảng cách với Trình Dao Dao. Hai người một trước một sau đi tới, bộ dáng như không liên quan gì đến nhau.
Rất nhiều người chào hỏi với Trình Dao Dao, Trình Dao Dao chậm lại nói hai câu với họ, nhìn lên phía trước, Tạ Tam đã đi xa không thấy bóng người.
Nụ cười trên mặt Trình Dao Dao cứng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Cãi nhau a ~