Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:14:24
Lượt xem: 126
Lúc này đang giữa trưa, mặt trời chói chang, nước suối trong suốt, có thể thấy cá bơi dưới đáy nước. Đáng tiếc đây là nước trong không tù đọng, cá chưa lớn, chỉ to bằng ngón tay.
Tảng đá bên dòng suối phơi nóng lên. Trình Dao Dao chọn mấy tảng đá bằng phẳng, rửa sạch không còn chút bụi nào, chỉ huy bọn nhỏ mang quả thanh mai tới đây. Cô rửa qua tro bụi trên quả thanh mai, phơi thanh mai trên tảng đá. Mấy tảng đá này rất lớn, bọn nhỏ ngo ngoe đi hái thêm nhiều lần, mới phủ kín được tảng đá.
Dưới ánh mặt trời, quả thanh mai chín mọng rất nhanh mất nước, bắt đầu héo, Trình Dao Dao lật quả thanh mai lên, phơi nắng tiếp.
Một đứa bé nghi ngờ nói: “Chị Dao Dao, chị phơi quả thanh mai thành thanh mai khô sao?”
“Đúng vậy.” Trình Dao Dao gật đầu.
Cẩu Đản nói: “Ăn như vậy có gì ngon? Lúc mẹ em có bầu em trai em cũng làm một chút thanh mai khô, em ăn thử, vừa chua vừa khô.”
Nói xong sợ run cả người, giống như vị chua kia còn ở trên đầu lưỡi.
Trình Dao Dao bật cười: “Chị làm không chua, chờ làm xong cho em ăn thử sẽ biết.”
Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không tin thanh mai phơi khô rồi còn có thể ăn ngon. Nhưng nếu chị Dao Dao yêu cầu, bọn nó đều thoải mái phơi khô.
Đến buổi trưa, mọi người đói bụng, trốn ở dưới bóng cây bên dòng suối ăn cơm trưa. Mấy đứa bé cầm lương khô mang từ nhà mình tới, Lâm Vi Dân gia cảnh tốt nhất cầm bánh bao không nhân làm bằng lương thực phụ, những đứa bé còn lại đều dùng rau dại và lương thực phụ nặn lại thành rau dại nắm, đây là cách làm phổ biển trong thôn, ăn rau dại cũng có thể lót dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-205.html.]
Chỉ có Minh Minh cầm rau dại nắm (chỉ có rau dại không có lương thực phụ), ăn từng ngụm nhỏ vui vẻ. Có thể chơi đùa với nhóm bạn nhỏ, đứa trẻ khác không còn bài xích nó, điều này làm nó rất thỏa mãn.
Năm đứa bé, ba loại khẩu phần lương thực khác nhau, nhưng bọn nhỏ cũng không để ý, ăn từng ngụm ngọt ngào. Trình Dao Dao lấy màn thầu bằng bột mì của mình ra, tách một nửa đưa cho Minh Minh, mình ăn một nửa khác.
Minh Minh sửng sốt, nhìn chằm chằm nửa cái màn thầu kia không dám nhận: “Chị Dao Dao, em có lương khô. Mẹ em nói, không thể lấy đồ của người khác.”
“Hôm nay em giúp chị hái nhiều thanh mai như vậy, đây là thù lao của em, em ăn xong mới có sức giúp chị đúng không?” Trình Dao Dao cười tủm tỉm, hướng dẫn từng bước.
“Đúng, chị Dao Dao cho mày thì mày cầm lấy.” Cẩu Đản lớn tiếng nói, hắn có chút ảo não, sao mình lại không chú ý tới đồng bọn nhỏ đang ăn rau dại nắm? Mắt nhìn bánh trong tay, đã ăn gần hết rồi.
Buổi chiều mặt trời càng ngày càng chói, lòng nhiệt tình hái thanh mai của mọi người lại không giảm. Cẩu Đản còn chạy về nhà lấy mấy cái giỏ qua lại đựng thanh mai.
Nhìn trời không còn sớm, Trình Dao Dao bảo bọn nhỏ dừng lại. Trời nóng như vậy, cô thực sự sợ đám trẻ phơi nắng ốm.
Bọn nhỏ ngược lại náo nhiệt ngất trời: “Chúng em không mệt! Có khổ hay không, ngẫm lại đường dài hai nghìn năm! Có mệt hay không, ngẫm lại cách mạng của các bậc tiền bối!”
Khóe môi Trình Dao Dao run rẩy, loa lớn trong thôn mỗi ngày tuyên truyền, bọn nhỏ học được đủ bộ.