Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:14:00
Lượt xem: 102
Thiết Đản nhỏ không biết trèo cây, đứng dưới gốc cây nhón chân ngắn nhảy nhót: “Oa oa, oa oa, cho em một quả!”
Cẩu Đản bẻ mấy chùm thanh mai ném cho Thiết Đản nhỏ và Trình Dao Dao, ồn ào: “Đúng là không có tiền đồ, cây cũng trèo không nổi!”
Trình Dao Dao cầm hai chùm, thấy Minh Minh chắp tay sau lưng trông mong nhìn đám trẻ nghịch trên cây, đưa cho bé một chùm: “Anh không biết trèo cây sao?”
“Trèo cây sẽ làm bẩn quần áo.” Minh Minh có chút buồn bã.
Trình Dao Dao chớp mắt nhìn bé, cười nói: “Đúng vậy, chúng ta không trèo cây, làm quần áo bẩn cũng không tốt.”
Minh Minh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Trình Dao Dao, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lâm Vi Dân cười ha ha: “Ha ha Cẩu Đản, sao miệng mày đen thế?”
“Mày cũng giống thế thôi!”
Cẩu Đản nâng quai hàm, môi chu lên, biu một phát hạt thanh mai bay thẳng sang cành cây khác, đáng tiếc khoảng cách quá xa, nửa đường đạn rơi xuống.
Việc này làm bùng nổ nhiệt huyết của bọn nhỏ, lấy hạt thanh mai làm đạn nhổ vào nhau. Trình Dao Dao đứng dưới cây, suýt nữa bị đạn nước bọt dính lên, tranh thủ thời gian chạy đi.
Cô cố ý đi đến dưới cây thanh mai xa xa, chọn quả thanh mai chín mọng cho vào trong giỏ. Quả thanh mai nhiều không kể hết, Trình Dao Dao chỉ hái những quả có chất lượng tốt, cẩn thận đặt vào trong giỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-204.html.]
Lâm Vi Dân chú ý tới hành động hái thanh mai của Trình Dao Dao, bò xuống cây chạy tới hỏi: “Chị Dao Dao, chị hái quả thanh mai làm gì? Quả này ăn nhiều xót bụng, không thể ăn nhiều.”
“Đúng vậy. Chị Dao Dao, còn không bằng đi lấy xác ve, một mảnh rừng cây rất nhiều, chúng ta còn đi lấy xác ve tiếp.” Bọn nhỏ nghe Lâm Vi Dân nói đều nhao nhao tán thành.
Trình Dao Dao cười thần bí: “Quả thanh mai cũng có thể làm ăn ngon. Các em hái thanh mai giúp chị trước, ngày mai chị làm xong mang cho các em.”
Bọn nhỏ lắc cái đầu cười hắc hắc. Dù Trình Dao Dao không mang đồ ăn ngon cho bọn nó, bọn nó vẫn vui lòng giúp Trình Dao Dao làm việc.
Bọn nhỏ đều ở trong núi sờ soạng lần mò từ nhỏ, trèo cây hái quả vô cùng lưu loát. Trình Dao Dao vẫn lo bọn nhỏ trèo cây gặp nguy hiểm, dặn đi dặn lại không cho phép trèo lên cây cao, bọn nhỏ đều rất nghe lời, thuận lợi hái đến trưa cũng không xảy ra vấn đề gì.
Trình Dao Dao hái được mấy cái lá to trải trên mặt đất, bọn nhỏ hái thanh mai để chồng chất trên phiến lá, rất nhanh hái được hai đống lớn.
Vấn đề tới rồi, nhiều thanh mai như vậy mang về kiểu gì đây? Ngoại trừ Trình Dao Dao và Thiết Đản mang thêm cái giỏ khác, những đứa bé còn lại chỉ mang theo cái giỏ nhỏ dân dã đựng cỏ heo. Mọi người trợn tròn mắt, nhìn hai đống thanh mai lớn trên mặt đất, bọn hắn uổng phí sức lực nửa ngày?
Trình Dao Dao khẽ suy nghĩ, hỏi: “Ở đây có chỗ đất trống nào có thể phơi dưới ánh nắng mặt trời không?”
Cẩu Đản cướp lời nói: “Có ạ, ngay phía sau rừng cây, có một con suối, chỗ đấy có thể phơi nắng.”
Trình Dao Dao đi theo bọn nhỏ đến phía sau rừng cây, quả nhiên có một đầu con suối, chảy từ trên đỉnh khe núi đá lao nhanh xuống dưới, có mấy tảng đá lớn ở bên cạnh dòng suối, chính là sân phơi nắng tự nhiên.