Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:09:45
Lượt xem: 140
Tạ Tam uống sảng khoái, bị Trình Dao Dao nói, có chút lúng túng lau miệng: “Ngọt.”
“Đồ ngốc.” Trình Dao Dao lật người, để lại cho Tạ Tam bóng lưng nho nhỏ mềm mại. Trong canh bí đỏ vốn không cho đường, ngọt chỗ nào?
Đang nói chuyện, Tạ Phi bê chậu đi tới: “Chị, em tắm xong rồi, chị đi tắm đi.”
“Ừm!” Trình Dao Dao lập tức xoay người đứng lên.
Tạ Phi kéo Trình Dao Dao đến phòng tắm xem. Là một phòng nho nhỏ bên cạnh phòng bếp, dùng gạch đá xây một cái bục nhỏ, vừa vặn để chậu rửa mặt, phía sau cửa có móc treo quần áo, trên mặt đất có lỗ thoát nước.
Bên trên phòng tắm có có một cửa sổ nhỏ ở trên mái nhà, ánh trăng xuyên thấu vào, có thể thấy rõ ràng.
Tạ Phi cẩn thận dặn dò Trình Dao Dao: “Chị, quần áo treo ở cái móc phía sau, không bị ướt. Nước trong nồi em đun nóng giúp chị rồi. Có muốn em bê đến cho chị không?”
Trình Dao Dao vội vàng từ chối. Sức Tạ Phi không lớn, không có đạo lý bảo cô bé bê nước cho mình như Tạ Tam được.
Trình Dao Dao còn có chút tâm tư nhỏ không nói nên lời: Hơi nóng bên trong phòng tắm bốc hơi, còn mang theo mùi xà phòng vừa tắm xong. Trình Dao Dao từ nhỏ yếu ớt, không muốn dùng phòng tắm người khác vừa sử dụng.
Cô tính đợi hơi nóng trong phòng tắm bay đi rồi mới tắm rửa, nhân tiện nói: “Chị còn chưa uống xong canh bí đỏ nữa.”
Tạ Phi ngáp một cái, cầm cái bát không đi rửa.
Tạ Tam ngăn cô: “Để anh rửa, em đi ngủ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-192.html.]
Trời đã khuya lắm rồi, Tạ Phi chưa bao giờ thức muộn như vậy, đã sớm buồn ngủ. Cô cười ngọt ngào với anh trai: “Cảm ơn anh.”
Tạ Phi để quần áo bẩn của mình ở cạnh giếng, dặn dò Trình Dao Dao: “Chị, quần áo bẩn của chị để chung với em, sáng mai em sẽ giặt.”
Nói xong, Tạ Phi dụi mắt đi ngủ.
Tạ Tam thu dọn bát đũa, dùng nước rửa sạch mang vào bếp. Lại giúp Trình Dao Dao lấy nước, một thùng nước lạnh và nước nóng bê vào phòng tắm, Trình Dao Dao bê chậu rửa mặt của mình, bên trong có khăn mặt và xà phòng thơm, còn có túi quần áo sạch.
Tạ Tam giúp cô treo túi quần áo lên trên móc, bên trong túi mềm nhũn, chỉ nhìn thấy một đầu váy nhỏ màu trắng mềm mại bên trên, Tạ Tam vội dời mắt đi chỗ khác.
“… Anh ở trong sân. Có việc gì gọi anh một tiếng.” Bên trong tiếng nói của Tạ Tam có chút khàn, vội vội vàng vàng ra ngoài.
Trong sân gió mát phất phơ, Tạ Tam tập trung tinh thần, tháo nửa cái giỏ bện hỏng ra, bện lại lần nữa.
Lúc làm việc Tạ Tam luôn chuyên chú, ngón tay xuyên thẳng qua, mảnh tre mềm dẻo trong tay hắn ngoan ngoãn nghe theo như cỏ lau, một cái giỏ nhẹ nhàng linh hoạt rất nhanh thành hình. Tạ Tam lại cầm lấy cái giũa, tỉ mỉ đem những chỗ có thể làm tay bị thương giũa lại một lần.
Cửa phòng tắm đột nhiên được mở ra, Trình Dao Dao lẹt xẹt đi tới. Trong nháy mắt Tạ Tam ngừng thở, giương mắt nhìn xem, Trình Dao Dao vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi, hiển nhiên chưa tắm rửa.
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam lộ ra nghi hoặc: “Sao vậy?”
Trình Dao Dao cắn cắn môi, vẻ mặt đáng yêu, lại có chút ủy khuất và luống cuống: “Quá tối.”