Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:04:05
Lượt xem: 401
Tạ Phi hít vào một hơi, nghe thấy Trình Dao Dao dùng “Không nghe lời” để hình dung anh trai mình, cảm thấy sùng bái. Tạ Tam đối với em gái duy nhất này rất tốt, nhưng tính hắn lạnh nhạt, xưa nay nói một không nói hai, bà nội đều nối cái tính bướng bỉnh của anh không có cách nào trị được.
Trình Dao Dao nói một câu, lại có thể làm anh trai ngoan ngoãn nghe theo, thực sự làm Tạ Phi khâm phục.
Trong ngăn tủ chỉ còn hai cái bánh ngô tạp, Tạ Tam liền lấy cháo ớt và canh dưa muối ăn, cầm chén đũa rửa sạch rồi đi ra, lấy một cái túi lên nói: “Anh đi đây.”
Trình Dao Dao ngồi ở ngưỡng cửa với Tạ Phi, đầu đối đầu nói nhỏ cười cười, mặt Trình Dao Dao sáng ngời, nốt ruồi dưới mắt lắc qua lắc lại trước mắt Tạ Tam, nghiêng nghiêng liếc hắn: “Anh đi nhé.”
Tạ Tam lúng túng chớp mắt, cúi đầu đi ra, bên tai nóng bỏng.
Ngay trước mặt Tiểu Phi, thật sự quá đáng yêu nũng nịu.
Trên sân lương thực 12 giờ, mặt trời muốn phơi người chảy ra. Kế toán ngồi dưới bóng cây, bên cạnh chất đống túi lương thực.
Tạ Tam đi đến nói: “Nhận lương thực.”
“Nhận phần Trình Dao Dao?” Kế toán cầm bút lên, đánh dấu tên Trình Dao Dao, nói: “100kg lương thực, muốn lương thực tinh có thể chiết khấu, 15 cân gạo trắng và 75kg bột mì thô.”
Tạ Tam suy nghĩ một chút liền nói: “Chiết khấu.”
Kế toán rất kinh ngạc nhìn lướt qua Tạ Tam, chiết khấu phẩm chất lương thực 4/1, những người khác nghe xong khẳng định không vui, coi như có thể tính được, cũng phải một lúc lâu mới nghĩ thông suốt, tên Tạ Tam này không chần chờ đồng ý luôn.
15 cân gạo trắng và 75kg bột thô đổ vải túi vải của Tạ Tam, buộc đầu lại. Ngoài ra còn có mấy nhà đến nhận lương thực, kế toán để Tạ Tam giúp một tay, Tạ Tam không từ chối, ở một bên hỗ trợ.
Phần lớn tới là thôn dân, nhóm thanh niên trí thức không thể vác nặng, cũng không hi vọng bọn họ làm. Chỉ có Lưu Mẫn Hà theo tới.
Lưu Mẫn Hà ở nhà Lâm Quý, Lâm Quý đến lấy lương thực, cô cũng muốn đi theo, làm trong lòng Lâm Quý không vui — thanh niên trí thức khác đều không theo tới, chỉ có cô theo tới, đây không phải đề phòng minh sao?! Nhà bọn hắn giống như hiếm chút lương thực này của cô ta vậy!
Một nhà khác đến vác lương thực nhưng lại là phụ nữ, Trương Ái Hoa đi cùng mẹ chồng Lâm Vương thị, vừa nhìn liền thấy một cụ bà mạnh mẽ tháo vạt.
Kế toán vừa nhìn thấy bà, liền nhỏ giọng nói với Tạ Ba: “Lương thực phụ bốc lên một chút, phụ nữ nhà Lâm Võ Hưng rất khó chơi!”
Lâm Vương thị chống nạnh, mở miệng liền nói: “Tôi đến nhận lương thực nhà tôi! 125kg, một cân cũng không thể thiếu!”
Kế toán trợn trừng mắt. Tạ Tam trầm mặc nói: “Túi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-176.html.]
“Túi gì?” Lâm Vương thị chỉ vào những người khác: “Bọn họ đều có túi mà?”
Lâm Quý trợn trừng mắt nói: “Đây là túi nhà chúng tôi lấy ra! Thế nào, con trai lớn xây phòng gạch ngói tốt như vậy cho nhà bà, ngay cả cái túi vải rách bà cũng muốn lấy từ đội sản xuất?”
Mí mắt Lâm Vương thị nháy một cái, chỉ vào Lâm Quý giọng the thé: “Làm sao? Đỏ mắt con trai bà ở trong huyện làm công việc tốt? Phòng gạch ngói cho dù tốt cũng là dùng tiền nhà bà đóng, không đến lượt mày nói này nói kia! Người quê mùa mặc quần khố nghèo, đáng đời mày suốt ngày kiếm ăn ở trong đất!”
Bà nói một trận nói Lâm Quý mặt xanh rồi, lại chuyển hướng Tạ Tam: “Tạ Tam nhi! Nhanh đưa lương thực cho bà!”
Mí mắt Tạ Tam cũng không nâng, lạnh lùng nói: “Cầm bao tới.”
“Đồ chó…” Lâm Vương thị theo thói quen định mắng, bỗng nhiên đối mắt với Tạ Tam, vừa trầm mặc vừa đen tối vừa lạnh lẽo, Lâm Vương thị bốc lên cỗ khí lạnh, bỗng nhiên ngậm miệng.
Lâm Vương thị quay đầu mắng con dâu: “Chết đứng ở đó làm gì! Còn không lấy túi ra!”
Trương Ái Hoa nhếch nhếch miệng, lấy túi vải ra, còn nói: “Sớm nói người khác đều cầm túi tới, mẹ không phải nói muốn lấy từ đội sản xuất…”
100kg lương thực phụ đổ vào túi, Con mắt Lâm Vương thị đυ.c ngầu lóe sáng giống như rắn, gắt gao nhìn chằm chằm đòn cân: “Còn nữa, đổ nhiều một chút, nhiều một chút!”
Cuối cùng đòn cân rốt cục nhô lên cao cao, bà mới thỏa mãn buộc chặt túi, kêu con dâu: “Nhanh, thừa dịp nữ thanh niên trí thức chưa về, giấu cái này bên trong tây phòng đi…”
Mẹ chồng nàng dâu một kéo hai đẩy, thật xa còn nghe thấy âm thanh thương lượng thở hồng hộc.
Kế toán ở bên nói thầm: “Thanh niên trí thức tiểu Trình xem như rơi vào ổ sói.”
Tạ Tam nhíu mày lại, đây không phải em gái Trình Dao Dao sao?
Lương thực cuối cùng chia xong, Tạ Tam nhấc túi lương thực vác lên vai, nhanh chân đi về nhà.
Trình Dao Dao ở trong nhà chờ hắn, nhận thấy điều này làm bước chân Tạ Tam vội vàng mấy phần.
Về đến nhà, Tạ Tam bỏ lương thực vào phòng, đi đến trong sân múc ước uống, lại rửa mặt, mới cảm thấy mát mẻ chút.
Trong phòng im ắng, bà nội và tiểu Phi luôn có thói quen nghỉ trưa, lúc này trong nhà an tĩnh như thời gian dừng lại.
Tạ Tam lẳng lặng đứng trước cửa phòng phía đông, Trình Dao Dao ngủ bên trong, cảm giác này làm n.g.ự.c hắn có cảm xác khác lạ, mềm nhũn.
Cửa bỗng nhiên mở ra một khe nhoe, một bàn tay trắng như tuyết thò ra ngoài, nắm lấy vạt áo hắn.