Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 134: Cánh hoa sen
Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:32:17
Lượt xem: 134
Nghe thấy thanh âm này, mũi Trình Dao Dao chua chua, mấy ngày ủy khuất gom lại bỗng nhiễn trào ra: “Anh tới làm gì…”
Tạ Phi vội nói: “Anh trai dẫn em tới đưa thuốc cho chị, vết thương trên mặt chị sinh mủ, bôi thuốc xong sẽ tốt.”
Trình Dao Dao muốn đưa tay sờ mặt mình, bị Tạ Phi ngăn lại: “Không được chạm vào, thuốc mỡ đã bôi lau đi sẽ không có tác dụng.”
Lúc này Trình Dao Dao mới cảm thấy trên mặt mát lạnh, má phải vốn dĩ sưng đau khó nhịn đã dễ chịu hơn nhiều. Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đưa tay che mặt: “Anh ra ngoài!”
Tạ Phi giật nảy mình: “Em… Em…”
“Không phải em, là anh ta! » Trình Dao Dao vội an ủi cô, lại hung ác: “Ra ngoài! »
Tạ Ba không lên tiếng, một loạt tiếng bước chân ra khỏi ký túc xá, rèm cửa có ánh nắng lọt vào, lại che khuất.
Lúc này Trình Dao Dao mới vén chăn lên, chậm rãi chống xuống giường muốn ngồi dậy, Tạ Phị đỡ cô ngồi dậy. Vài ngày nay Trình Dao Dao không có rời giường, trên người cứng ngắc, cũg không phải rất đau, ngược lại có cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng.
Bây giờ cô mới nhìn xem Tạ Phi. Cô gái nhỏ 13,14 tuổi còn chưa nảy nở, đã có thể thấy vô cùng thanh tú xinh đẹp. Cô có cái mũi và cằm rất giống Tạ Ba, chỉ có đôi mắt khác biệt, đôi mắt cô giống như con nai con, vô cùng mềm mại dịu dàng.
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng. Không hổ là tiểu mỹ nhân được miêu tả qua trong sách, có một loại thanh nhã của vùng sông nước Giang Nam.
Cùng lúc đó, Tạ Phi cũng xấu hổ nhìn Trình Dao Dao, hơn nửa ngày mới nói một câu : « Chị, chị xinh quá… »
« Em cũng rất xinh. » Đôi mắt Trình Dao Dao khẽ cong, được người đẹp khen ngợi làm cho người ta có cảm giác thành công, cô cũng không keo kiệt đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-134-canh-hoa-sen.html.]
Tạ Phi kích động sóng mắt rung động, đỏ mặt nói : « Không không, em mới không xinh. Chị rất đẹp, chị là người em thấy đẹp nhất… Trách không được anh trai thích chị như vậy. »
Nửa câu sau là nuốt vào trong bụng, Tạ Phi bê một bát canh gừng bên cạnh lên : « Chị muốn uống một chút không ? Vừa rồi chị liên tục nói khát. »
Trình Dao Dao nhìn thoáng qua canh gừng đậm đặc màu nâu đỏ kia, lập tức nhíu mày : « Vừa rồi em cho chị uống cái này ? »
Tạ Phi gật đầu : « Vâng, đặt ở bên cạnh giường chị. Canh gừng này nấu rất đặc, ngửi thử cho không ít đường đỏ đâu. »
Trình Dao Dao lờ mờ nhớ tới, mấy ngày nay nóng mơ mơ màng màng, hoàn toàn chính xác có người rót nước ngọt ngọt cay cay vào miệng cô, hóa ra là canh gừng. Nhưng trên mặt cô bọ thương, không thể uống canh gừng… Trên lưng Trình Dao Dao đổ mồ hôi, đột nhiên cảm thấy lạnh.
Cô để Tạ Phi lấy giúp cô một bát nước tới, uống cạn một hơi, nằm trên giường ho khan.
Tạ Phi hỏi chậu rửa mặt của cô là cái nào, lấy một chậu nước đến, vặn khăn lông ướt đưa cho cô : « Chị, chị lau đi. »
Khăn mặt ướt lau mồ hôi dinh dính trên da, da thịt dần khô mát, Trình Dao Dao thở ra một hơi, bây giờ mới sống lại, cô nhìn Tạ Phi : « Cảm ơn em. »
« Là anh trai bảo em giúp chăm sóc chị. » Tạ Phi được cảm ơn, vui mừng đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ, tranh thủ thời gian bổ sung một câu : « Em cũng rất muốn chị tốt lên. »
Trình Dao Dao bẹp miệng, đề cao tiếng nói: “Chị sẽ nhớ điều tốt của em. »
Trình Dao Dao bây giờ rất yếu, chính là lúc muốn có người ở bên. Cô cùng Tạ Phi nói chuyện một lúc, phát hiện cô gái nhỏ đơn thuần như con thỏ trắng nhỏ, luôn luôn đưa ra vài vấn đề ngây thơ, nhưng cũng không làm người chán ghét.
Trách không được mọi người đều thích Bạch Liên Hoa… Bạch Liên Hoa được tác giả khẳng định đáng yêu hơn Trình Nặc Nặc nhiều.