Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:31:47
Lượt xem: 102
Đồ vật nhỏ bằng đốt ngón tay, đen như mực, xúc cảm ôn hòa. Tạ Ba nhận lấy, chăm chú nắm chặt. Sừng tê, có thể tiêu sưng giải độc, có tác dụng trừ mủ tái tạo da.
Lúc trước ông nội mua từ Nam Dương về, một khối nho nhỏ đáng giá ngàn vàng.
Lúc xét nhà, bà nội bỏ qua rất nhiều tài vật, chỉ mạo hiểm lưu lại nó. Ngoại hình của sừng tê không có gì lạ, cũng không có ai biết giá trị của nó, liền lưu lại.
Năm đó Tạ Ba 15 tuôi lên núi đi săn, gặp được sói hoang. Thân thể lúc nhỏ gầy yếu, bị sói hoang vây công xem như con mồi, bả vai bị cào nát bét. Móng vuốt sói hoang có độc, vết thương thối rữa không còn hình dáng, người già và lang phu trong thôn đều lắc đầu nói tay hắn không dung được nữa. Bà nội mài một khối sừng tê rắc vào vết thương của hắn, sau đó không lâu vết thương biến mất, đúng là đem hắn gắng gượng từ Quỷ Môn quan kéo trờ về.
Tạ Ba biết bà nội coi trọng sừng tê này, nhưng hắn lại… Tạ Ba vuốt ve khối sừng tê nhỏ, tìm cái bát đựng thuốc, không chút do dự đập nát nó.
Tạ Phi ở bên cạnh, chịu khó hỗ trợ Tạ Ba. Tính tình cô yếu đuối, cả thể xác và tinh thần ỷ lại người anh này, cũng không hỏi hắn đang làm gì, dù sao anh trai làm chuyện nhất định không sai.
Tạ Ba mài nhỏ sừng tê, cho thêm thuốc khác vào đảo nát, mài thành dầu bôi, cất vào bên trong bình nhỏ. Mắt hắn nhìn em gái mình: “Muốn ra ngoài không?”
“Thật sao? Em có thể đi ra ngoài?” Tạ Phi chỉ mình, mừng rỡ.
Buổi chiều, mặt trời nóng làm da đầu bỏng rát, trong thôn yên tĩnh không có một ai. Ngoại trừ người ra đồng làm việc, còn lại đều tránh ở trong nhà hóng mát, ngủ trưa, ngay cả bọn nhỏ ồn ào nhất cũng không chạy loạn bên ngoài.
Mặt trời sáng loáng gai mắt người, hơi nóng không dứt, ve kêu từng đợt, lá cây hòe già đầu thôn bị phơi nắng cuộn lại. Tạ Phi đi theo bên cạnh anh trai, bước chân nhẹ nhàng, đối với mọi thứ đều cảm thấy thân thiết và vui thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-132.html.]
Cô rất ít khi đi ra ngoài, bà nội và anh trai đều không yên tâm cô ở ngoài một mình. Anh trai thấy cô cô đơn, sẽ nhân lúc nhàn rỗi tận lực đưa cô ra ngoài đi dạo. Thế nhưng anh trai quá cực khổ, Tạ Phi rất hiểu chuyện không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, bởi vậy cô đã gần 14 tuổi nhưng ngay cả thôn đều không có đi ra, người ở trong thôn phần lớn cũng không biết.
Tạ Phi đi theo anh trai đến đầu thôn tây, đi vào ký túc xá thanh niên trí thức. Ký túc xá là nhà máy cũ cải tạo thành, kiến trúc hình chữ nhật có hơi rách nát, lúc này yên tĩnh khác thường.
Ký túc xá nữ sinh không có cửa, chỉ có một cái rèm che. Gió thổi qua, có thể thấy mơ hồ cảnh tượng bên trong, trên giường có một người nằm, tóc tơ lụa rơi vào bên gối.
Mắt Tạ Phi nhìn anh trai. Tạ Ba đưa thuốc mỡ cho cô, ra hiệu cô: “Anh đứng ở cửa ra vào, đừng lo lắng.”
Tạ Phi nhẹ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí vén rèm lên vào phòng.
Lúc này, Trình Dao Dao đang gặp ác mộng.
Cô quay trở về ngày đó ở phía sau núi.
Mưa rào xối xả, đường núi khó đi, cả người Trình Dao Dao ướt đẫm, chân tay nặng nề, mỗi bước đi đều khó khăn. Cổ họng giống như nổi lửa, vừa mệt vừa khát.
Gương mặt đột nhiên nhói nhói, cô theo bản năng khua tay: “Đau quá!”
Có người ở bên tai kinh hô, hoảng hốt lúng túng nói: “Anh, tay của chị ấy thật nóng. Chị ấy không cho em bôi thuốc!”
Tạ Ba không lo được tránh nghi ngờ, vén rèm bước vào phòng.