Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:26:21
Lượt xem: 146

Vương Thúy Bình cũng bị cháu trai chọc cười, vội vàng bắt lấy tay nhỏ của bé : « Nhìn tiểu tử này cao hứng này. Ai, mẹ nó mùa hè giảm cân, sinh nó xong liền không có sữa, liên tục uống cháo gạo. Nhìn nó xem, nhìn không giống đứa trẻ đã hơn tháng. »

Trình Dao Dao nghe vậy, nói: “Trẻ con cũng không thể bị đói! Túi sữa bột này là bố cháu gửi cho cháu. Cháu viết thư hỏi bố một chút, có thể gửi mấy phiếu sữa bột tới không. »

« Thật sao ?! Cháu có cách lấy phiếu sữa bột ? » Vương Thúy Bình lúc này kích động : « Thanh niên trí thức Trình, cháu có thể lấy được phiếu sữa bột, thím đổi với cháu, nhiều hơn mấy đồng cũng được ! »

Trình Dao Dao đáp ứng: “Dạ, cháu nhất định hỗ trợ nghe ngóng bên trên.”

Vẻ mặt Trình Dao Dao rất chân thành, để người ta không tự chủ tin tưởng cô. Cảm tình của Vương Thúy Bình đối với cô cũng thật hơn mấy phần, trên dưới nhìn cô : « Cô gái từ trong thành phố tới chính là không giống, nhìn da thịt mềm mịn này, mỗi ngày phơi trong ruộng, chịu được không ? »

Trình Dao Dao ngượng ngùng cắn môi dưới: “Cháu làm việc không tốt lắm, gây cản trở cho mọi người. »

Vương Thúy Bình « Này » một tiếng : «Thím nói a, là lão già c.h.ế.t tiệt nhà thím vùng Lâm Đại Phú không biết thương người, cháu một cô gái mềm mại từ thành phố xuống có thể làm chút gì ? »

Trình Dao Dao nói: “Cháu…”

Vương Thúy Bình cắt ngang : « Đừng nói nữa, thím biết cháu vì sao tới. Mấy ngày mùa bận rộn, cháu trước chịu một chút. Chờ qua mấy ngày này, thím bảo đảm đổi công việc thoải mái khác cho cháu. »

Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, cùng người thông minh nói chuyện thật đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-113.html.]

Mắt thấy nhà bí thư chi bộ muốn ăn cơm, Trình Dao Dao không ở lại thêm, xin phép về. Vương Thúy Bình đưa cô ra ngoài, còn nói : « Cháu ở lại ăn một bữa cơm, đều là bữa cơm bình thường… »

Trình Dao Dao vừa ra khỏi cửa, suýt chút nữa đυ.ng vào nam thanh niên, ngẩng đầu nhìn : « Là anh ! »

Nam thanh niên mặc áo quân trang ngắn tay, người cao cao, rất đẹp trai. Chính là người đạp xe qua chiều nay, là người thứ nhất xông vào cuộc chiến.

Vương Thúy Bình vui mừng nói : « Đây là Gia Kỳ, con trai thứ hai nhà thím, mới chuyển từ bộ đội về. Sao thế, hai người gặp qua rồi ? »

Lâm Gia Kỳ nhìn Trình Dao Dao tiếp lời : « Lúc trở về ở gặp ở cửa thôn một lần. »

Trình Dao Dao thấy ánh mắt của hắn, cũng vội vàng trả lời mơ hồ, xin phép vội vàng rời đi. Lâm Gia Kỳ còn quay đầu nhìn, đến khi bóng lưng duyên dáng kia biến mất trước ngõ.

Trình Dao Dao lúc đến trời còn sáng mờ mờ, lúc trở về tia sáng cuối chân trời cũng biến mất. Sắc trời lập tức tối sầm.

Nông thôn không có đèn điện, lúc này lại yên tĩnh lờ mờ. Lúc đi qua ngõ nhỏ, còn có thôn dân bưng bát đứng ở cửa vừa ăn vừa tám chuyện. Lại đi tiếp, thế mà cũng không có một người.

Từ trong thôn đến chỗ thanh niên trí thức là một đoạn đường dài dài. Ban ngày không cảm thấy sao, lúc này Trình Dao Dao bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Cô chần chờ đi một lúc, sắc trời hoàn toàn đen.

Lúc này, quay lại trong thôn tìm người đưa mình về, cũng một đoạn xa. Trình Dao Dao nhìn về phía trước, đường đen như mực, nhặt được cây gỗ ở dưới đất, kiên trì đi về phía trước.

Dù sao còn hai ba trăm nữa thôi, rất nhanh liền đến. Trình Dao Dao âm thầm cổ vũ, đi về phía trước mấy bước. Đi qua một khóm chuối, trước mắt thình lình xuất hiện một bóng người.

Loading...