Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-08-30 15:54:08
Lượt xem: 59
Giọng nói nhân viên mậu dịch tốt lên: “Cô rất hiếu thuận.”
Nhân viên mậu dịch trước tiên lấy thư của Trình Dao Dao đóng kín. Một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên đi tới nói với Trình Dao Dao: “Vị đồng chí này, xin hỏi thanh mai khô của cô lấy từ đâu tới?”
Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc áo Tôn Trung Sơn, xem ra gia cảnh cũng không tệ.
Người đàn ông hiển nhiên cũng không nghĩ tới dáng dấp Trình Dao Dao đẹp như vậy, sửng sốt một chút, lập tức đẩy kính mắt, trên mặt trắng nõn có chút xấu hổ, vẫn mở miệng: “Tôi tên là Trần Dũng, làm ở cục văn hóa huyện. Đây là vợ của tôi Lưu Hiểu Lị. Vợ tôi vừa mới mang thai, liên tục nôn ọe, cái gì cũng ăn không nổi. Vừa rồi cô ấy ngửi thấy hương vị thanh mai khô của cô, liền…”
Trần Dũng đứng bên cạnh một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc một bộ váy liền mới tinh, có thể thấy được phần bụng có chút cồng kềnh, sắc mặt tái nhợt.
Thấy Trình Dao Dao không nói chuyện, Lưu Hiểu Lị ngượng ngùng nói: “Cô ấy gửi cho bố cô ấy đây này, quên đi thôi, về nhà em ăn chút mận bắc và bánh ngọt.”
Trần Dũng nói: “Làm sao được? Quả mận bắc và bánh ngọt trong nhà em một chút cũng ăn không vào, khó khăn lắm mới muốn ăn một thứ, anh nhất định phải để em ăn được!”
Sự chung tình của Trần Dũng đúng là hiếm thấy, ở niên đại này có rất ít đàn ông như thế, tình cảm với vợ biểu hiện ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-104.html.]
Lưu Hiểu Lị vừa thỏa mãn vừa thẹn thùng, đột nhiên nôn khan một tiếng, hoảng loạn vội vàng che miệng.
Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, vặn nắp bình ra, đổ mấy quả thanh mai lên trên nắp bình đưa cho Lưu Hiểu Lị: “Nhìn cô khó chịu như vậy, cho cô mấy quả. Những đồ này tôi muốn gửi cho bố tôi.”
Lưu Hiểu Lị ngượng ngùng khoát tay, Trần Dũng vội vàng nhận lấy: “Em mau ăn đi.”
Cảm giác buồn nôn khiến Lưu Hiểu Lị cũng không để ý tới khách khí, vội vàng nhét quả thanh mai vào miệng, dùng sức mυ"ŧ một chút. Nước chua chua ngọt ngọt trượt xuống cổ họng, lại không làm cô buồn nôn như quả mận bắc và bánh ngọt, ngược lại có cảm nhận được hương vị nhẹ nhàng khoan khoai nói không ra được. Trong dạ dày có một cỗ khí đánh tới, nấc một cái nho nhỏ. Từ dạ dày đến cổ họng bỗng nhiên được lưu thông, cảm giác buồn nôn dinh dính theo cái nấc tiêu tán đi.
Lưu Hiểu Lị bỗng nhiên cảm thấy từ lúc mang thai đến nay chưa bao giờ có cảm giác tinh thần sảng khoái như vậy: “Trần Dũng, em đói.”
“Em, em không buồn nôn nữa rồi?!” Trần Dũng ngạc nhiên nhìn vợ: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”
Lúc này bên cạnh truyền đến thanh âm của nhân viên mậu dịch: “Đều đóng gói kỹ cho cô rồi, bưu phí tổng cộng 1 đồng 5.”
Trình Dao Dao lấy 1 đồng 5 từ trong ví nhỏ đưa cho nhân viên mậu dịch, ra khỏi bưu cục. Thức ăn cho chó này cô không muốn ăn!