Sao , như …
Rõ ràng, rõ ràng con trai cô là một xuất sắc như , , như …
“Hừ, bây giờ chứ?”
“Con trai bà tự sát, hơn nữa cơ thể cũng là do tự nguyện cho mượn!”
“Anh… , bậy! Không thể nào, thể nào, thể nào!”
Dù thấy cổ tay con trai đầy sẹo, Mã Hiểu Hồng vẫn tin con trai tự sát.
Cậu sẽ , thể nào, tuyệt đối thể nào!
“Ha ha, đúng đúng, bậy, bà bao giờ quan tâm đến con trai , bây giờ bà bộ tịch để gì?”
“Chu Cần” vẻ mặt khinh thường, lạnh liên tục.
Mã Hiểu Hồng lời của kích động đến mức dùng ánh mắt khoét một lỗ lớn , thần sắc chút hoảng hốt, tiếp tục cứng miệng biện hộ cho .
“Chu Cần là con trai , thể yêu nó chứ?”
“, chỉ là bận, hơn nữa, hơn nữa nó gần đến tuổi trưởng thành , là một bé lớn , đang ở tuổi dậy thì, quen quản lý, cho nên, , mới ngay từ đầu.”
“ hề yêu nó, hề!”
Cô thì giống như đang giải thích cho “Chu Cần” , nhưng thực là đang tìm một lý do chính đáng để tự an ủi .
“Đại sư Thời Nhất, , thực sự hiểu, hiểu một đứa trẻ như , tự hại bản , thậm chí tự sát chứ?”
“Có nó áp lực học hành quá lớn ? Chắc chắn là như , đứa trẻ cũng ngốc quá! cũng ép nó thi đỗ trạng nguyên về , những chuyện ngốc nghếch chứ!”
Mã Hiểu Hồng bề ngoài như đang hỏi Thời Nhất, nhưng tự hỏi tự trả lời .
Cô chỉ là thể chấp nhận việc Chu Cần tự sát liên quan đến , nên sớm tự phủi sạch.
Thời Nhất bộ dạng hoảng loạn tự biện hộ của cô , vẻ mặt hề đổi, chỉ nhàn nhạt :
“Cậu sai, con trai cô đến bước đường , quả thật liên quan lớn đến việc cha của các , đặc biệt là cô.”
Mã Hiểu Hồng đột ngột ngẩng đầu cô, “, , ?”
Ánh mắt cô hoảng loạn quanh, đó đành nhỏ giọng : “, quả thật lơ là nó, nhưng, nhưng cũng yêu nó mà!”
“Hừ, bà yêu con trai , ngày nào cũng sống chung một mái nhà, mà bà nó liên tục tự hại bản .”
“Chu Cần” chế giễu cô .
“Anh, , một cô hồn dã quỷ chiếm giữ cơ thể con trai , tư cách gì mà ?”
Mã Hiểu Hồng trừng mắt một cái, đó Thời Nhất.
“Đại sư Thời Nhất, cầu xin đại sư giúp đuổi cô hồn dã quỷ chiếm giữ cơ thể con trai ngoài, nó tiếp tục ở trong cơ thể con trai nữa!”
“Cái gì mà chiếm đoạt, hề! Là Chu Cần tự cho cơ thể, cái vị đại sư gì đó, những gì đều là thật, Chu Cần tự cho cơ thể, hề hại , cũng hề cưỡng chế chiếm hữu cơ thể của khác!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xem-boi-anh-vao-tu-thanh-tich-so-canh-sat-dinh-cao-666/chuong-346-ba-so-la-xem-phim-truyen-hinh-nhieu-qua-roi-phai-khong.html.]
“Chu Cần” sợ vị đại sư trông vẻ lợi hại thật sự đánh tan tác hồn phách, vội vàng giải thích.
Chuyện đơn giản, chuyện bắt đầu từ nửa năm .
Con quỷ hiện đang ở trong cơ thể Chu Cần là một con quỷ c.h.ế.t hơn mười năm, tên là A Kim.
A Kim sinh yếu ớt, nên cha bỏ rơi và lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ.
Vì bệnh, ai nhận nuôi, sống trong cô nhi viện đến mười bảy tuổi, cuối cùng c.h.ế.t vì bệnh.
Không hiểu , khi c.h.ế.t quỷ sai đến dẫn , nên cứ lang thang ở nhân gian.
A Kim đầu tiên gặp Chu Cần là một buổi tối cách đây nửa năm.
A Kim theo thói quen bên bờ sông hóng gió ngắm cảnh đêm, đó thấy Chu Cần thất thần.
Ban đầu A Kim chỉ liếc một cái, đó liền thu ánh mắt.
Cho đến khi ánh mắt thoáng thấy Chu Cần nhảy sông, mới lắc đầu tặc lưỡi : “Ai, đây là thứ mấy nhảy sông nhỉ? Một, hai, ba… bảy, thứ bảy thì !”
“Ôi, rõ ràng cơ thể khỏe mạnh, cứ thích tự hủy hoại bản .”
“Được , , nhảy một cái là trúng ngay, bây giờ nhảy xuống, lát nữa linh hồn sẽ đến bạn với đó.”
Hành động Chu Cần vốn định nhảy sông vì lời của A Kim mà trở nên do dự.
Rõ ràng bên bờ sông chỉ một , giọng từ mà ?
Sự tò mò của nổi lên, liền trái , thấy gì cả, nhưng giọng thì ngừng , cứ lẩm bẩm dứt.
Chu Cần cứ chằm chằm nơi phát giọng , thấy bóng , nhưng lờ mờ thấy một bóng dáng mờ ảo đang bên bờ sông.
Chỉ thể rõ tiếng , chỉ thể thấy một bóng mờ ảo, nhưng Chu Cần hề cảm thấy sợ hãi.
Cậu cứ vô cảm chằm chằm cái bóng mờ ảo đó, như thể một bông hoa .
“Này, thể thấy ?”
A Kim cảm nhận ánh mắt của Chu Cần, lập tức hứng thú, đối diện với Chu Cần, chống cằm, hứng thú .
Dù thì A Kim thấy nhiều nhảy sông ở đây, đây là đầu tiên thể thấy .
Chu Cần lắc đầu, gật đầu.
“Này, ý gì ? Rốt cuộc là thấy thấy ?”
A Kim động tác gật đầu lắc đầu của cho mà .
“Có thể thấy, nhưng rõ, là ma ? Hay tinh linh hoặc yêu quái?”
Bị A Kim gián đoạn như , Chu Cần cũng còn dũng khí nhảy sông nữa.
Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng thể thấy chuyện, A Kim kích động suýt chút nữa ngã thẳng xuống sông.
Cậu lập tức bay đến mặt Chu Cần, hưng phấn : “Tinh linh yêu quái gì chứ, sợ là xem phim truyền hình nhiều quá , chỉ là một con ma nhỏ bình thường thôi.”