Chương 10
Hoắc Tranh nghiêng đầu liếc qua, ánh mắt lướt thẳng qua Bùi Yến, siết tay kéo về lưng, giọng bình thản mà lạnh như dao:
“Anh là ai? Có việc gì mà cần tìm vợ ?”
Khoảnh khắc đó, Bùi Yến như đ.â.m thẳng tim.
Đôi mắt trợn to, hai đầu gối run rẩy, quỳ mà dám, cứng đờ giữa trung nửa quỳ, nửa gượng.
Giọng khàn khàn bật :
“ là Bùi Yến… Là vị hôn phu của cô .”
Hoắc Tranh nhướng mày, lạnh:
“Ồ, nhầm thì… chẳng c.h.ế.t ? Xác ngâm sông lâu thế mà vẫn trương lên ?”
Bùi Yến siết chặt nắm đấm, giọng nghẹn:
“Anh đắc ý cái gì? Anh và cô chỉ là liên hôn, tình cảm thật !”
“Liên hôn thì ?” – Hoắc Tranh khẽ cong môi, nụ mang theo lạnh lùng khinh miệt:
“Liên hôn mà cưới cô , gì ? Còn …”
“Anh là thứ gì chứ? Ngoài việc khiến cô , cái gì nữa ?”
【Chuẩn, ủng hộ phản nam chính đá thằng bẩn thỉu về sông em ơi!】
【Nghe buồn nhưng thật đấy, thằng chỉ sống nhờ công ty nhà nữ chính, giờ lấy nó nữa, cái công ty truyền thông rách nát của nó còn chẳng đủ cho phản diện nghiền nữa chứ.】
【Cần gì phí sức phản diện chứ, g.i.ế.c gà thì cần gì dùng d.a.o mổ trâu.】
Bùi Yến giơ nắm đ.ấ.m định đánh, nhưng còn kịp chạm tới, đám vệ sĩ của nhà họ Hoắc kẹp chặt hai tay, lôi sang một bên như nhấc bao rác.
ánh mắt còn một chút d.a.o động, chỉ là sự ghê tởm lạnh lẽo.
“Làm ơn đừng xuất hiện mặt nữa.”
“ thấy bẩn.”
Bùi Yến khựng , đôi mắt dại trong khoảnh khắc, giống như ai đó xé nát ảo tưởng cuối cùng.
Còn , siết c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Tranh, xoay rời đầu , phía là một đàn ông tự chuốc lấy diệt vong, và một chương quá khứ vĩnh viễn sẽ bao giờ mở
Đêm hôm , Hoắc Tranh như mất kiểm soát.
Trên giường, đàn ông luôn điềm tĩnh bỗng hóa thành kẻ cuồng dại.
Anh giữ chặt hai tay , gân xanh nổi lên, giọng khàn khàn, run rẩy:
“Tại chỉ khi ở mặt , em mới gọi là chồng?”
“Khi chỉ hai , em từng gọi như thế.”
thoáng sững .
Ừ… tại nhỉ?
“Bởi vì…” – khẽ , – “ từng là .”
“Anh .”
“Chồng ơi…”
“Gọi nữa.”
Ánh mắt như rực lửa, niềm vui sướng dâng đầy đến nỗi tràn cả khóe miệng:
“Anh hơn , ngoan hơn … chọn , ?”
nhớ đáp “” mấy .
Nửa đêm, giọng khản đặc, mồ hôi phủ khắp da thịt, mi mắt nặng trĩu.
Giữa cơn mơ hồ, khẽ thì thầm bên tai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-va-phan-dien-ket-hon-roi/chuong-10.html.]
“Trì Nguyệt yêu em.”
Ở một nơi khác, Bùi Yến nổi cơn thịnh nộ, tìm đến Lục Phong và Tống Duy Thanh, gặp xông đánh.
【Hay lắm, nữ chính cố tình châm ngòi cho chúng tự c.ắ.n , đúng bài luôn, ch.ó c.ắ.n ch.ó mới vui chứ!】
Lục Phong đ.á.n.h mấy cú, tức đến đỏ mặt:
“Mày điên ?! Bọn tao giúp mày đủ !”
“Còn suýt đắc tội với nhà họ Hoắc, cảm ơn thì thôi, còn giở trò điên khùng!”
Hai đ.á.n.h một, nhanh Bùi Yến đè xuống đất, mặt mũi bầm dập.
“Đồ cặn bã! Mày chơi gái lộ, bây giờ đổ cho bọn tao ?!”
Khi bẹp dí như con ch.ó đánh, điện thoại đổ chuông… là Tống Trân Trân gọi đến.
Giọng cô vang lên trong tiếng nức nở:
“Anh ơi, đây, tài khoản của em bóc !”
“Anh bảo em xóa hết video mà!”
“Em xóa , chỉ ẩn thôi, ai ngờ màn hình hết . Bây giờ chương trình hẹn hò bắt em bồi thường hợp đồng, tiền mấy tháng nay em kiếm coi như bay hết. Anh giúp em , chuyển cho em ít tiền …”
“Cút! Hết tiền ! Nếu vì mấy video rác rưởi của cô, mất cô !”
Cả hai cãi dữ dội trong điện thoại.
Sau đó lâu, tin tức lan công ty của Bùi Yến đứt vốn, nợ nần chồng chất.
Sự phung phí khiến còn đường .
Tống Trân Trân thì dân mạng bóc phốt là tiểu tam, sự nghiệp sụp đổ, c.h.ử.i tới mức dám lên mạng.
Các thánh mạng điều tra từ clip rò rỉ, tìm ông chủ kim chủ và ghép tên Bùi Yến với loạt bằng chứng.
Từ đó, từ “Bùi Yến” trở thành từ đồng nghĩa của “tra nam”, ngay cả ch.ó ngang tên cũng nhổ nước bọt.
Một đêm nọ, khi thất bại liên tiếp trong việc xin việc, lững thững dọc bờ sông.
Phía bên bầu trời, pháo hoa rực rỡ nở bung.
Ánh sáng lóa mắt khiến ngẩng lên, và thấy nền trời đêm hiện một hàng chữ:
“Chúc mừng kỷ niệm một năm kết hôn của phu nhân nhà họ Hoắc!”
【Aaaaa là Hoắc Tranh tặng cho vợ đó! Lại thêm một ngày nền cho khác bạn ơi!】
Bùi Yến như d.a.o đ.â.m thẳng tim, trái tim nóng ran, nước mắt trào trèo qua lan can, nhảy xuống sông.
vẫn c.h.ế.t.
Được kéo lên bờ.
“Không cần cảm ơn , chỉ sợ đặt đồ ăn mà ai nhận thôi.”
Anh như ch.ó hoang mất chủ, rời khỏi A thành, về quê, sống nhờ ba , ngày qua ngày mờ mịt, thê thảm.
Từ đó, những dòng bình luận cũng biến mất. Không ai còn để ý tới Bùi Yến .
Mà , cũng chẳng .
Người duy nhất quan tâm là Hoắc Tranh.
Kẻ mà họ từng gọi là “phản diện”, là ba ngày ba đêm khi nhận lời khác.
Kết hôn hai năm, mới đủ dũng khí trao trọn con tim cho .
Anh kiên nhẫn, dùng từng ngày, từng cử chỉ, ghép trái tim thứ từng vỡ nát vì khác.
…
Với Hoắc Tranh, chỉ cần Trì Nguyệt chịu ở bên, thì dù tình đến muộn, cũng cam tâm tình nguyện vật trong hồ của cô .
— Hết —