Thấy sắp chạm  da thịt Tô Tuyết Nhi,  và Tạ Bất Nghi lập tức xông .
Tạ Bất Nghi dùng kiếm c.h.é.m đứt dây leo   Tô Tuyết Nhi, nhưng   vô  dây leo khác tiếp tục bù ,  thấy  cũng  do dự, trực tiếp dùng bật lửa châm áo khoác đồng phục ném về phía Giang Miểu.
Lẽ  thần thụ Phù Tang là nơi trú ngụ của tộc Kim Ô,  nên sợ lửa, nhưng Giang Miểu dù  cũng chỉ là một đoạn cành cây  tu luyện thủy, đương nhiên  tránh lửa như tránh tà.
 thấy dây leo hình như đang lùi ,   chút lưu tình châm lửa hết sách sinh học trong cặp, ném về phía dây leo   trung.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
“Xoẹt…”
Chúng lập tức buông lỏng sự trói buộc với nữ chính, Tạ Bất Nghi an  đỡ  Tô Tuyết Nhi.
Lửa nhanh chóng thiêu rụi  thứ, nhưng Giang Miểu   lạnh: "Mấy trò  là hết vốn  ?"
"A a a!"
Khói trắng bốc lên từ  Giang Miểu,  đau đớn dùng dây leo quấn lấy .
Mạnh Truật Tùng thừa cơ đánh lén từ phía ,   nước cường toan lên  Giang Miểu, chậm rãi kéo dài  cách an ,  với vẻ ghét bỏ: "Đương nhiên là  chỉ  ."
"Chết tiệt,   các  c.h.ế.t hết!"
Bầu trời bắt đầu nổi sấm chớp, mưa như trút nước dập tắt ngọn lửa  mới bùng lên. Giang Miểu khinh thường duy trì hình dạng con , trực tiếp khôi phục  nguyên hình.
Dây leo ngay lập tức phình to gấp mười mấy , quật văng Mạnh Truật Tùng đang định ném thêm hóa chất   , Tạ Bất Nghi đang bảo vệ Tô Tuyết Nhi cũng  chật vật chống đỡ.
  Tô Tuyết Nhi đang   đất,    Mạnh Truật Tùng sống c.h.ế.t  rõ, nghiến răng nghiến lợi : "Bà đây liều mạng với mày."
Nói xong,  dùng bật lửa châm lửa   , dây kim loại dẫn nhiệt  ,  cảm thấy  như miếng thịt  vỉ nướng, nhanh chóng chạy đến ôm lấy một dây leo.
Dây leo  bỏng,  hất  ,  quyết  buông tay.
Mạnh Truật Tùng  dậy, mặt trắng bệch như sắp chết,   hét lớn: "Phó Thư Nam, mau xuống."
 đợi đến khi dây leo hất  lên cao,  thấy sấm sét cuồn cuộn  bầu trời, như đang đáp  lời cầu nguyện của  ——
Trong nháy mắt, tia chớp khổng lồ xé toạc bóng tối.
"A a a a a!" Tiếng kêu thảm thiết của Giang Miểu vang vọng khắp bầu trời,  thể   sét đánh tan gần hết,  thoi thóp  mặt đất.
"Tại ? Rõ ràng các    tu vi?" Giang Miểu    thể tin , hai mắt từ từ chảy  m.á.u và nước mắt.
"Đồ ngu, dây kim loại  chỉ dẫn nhiệt , mà dẫn điện còn tuyệt vời hơn." Đây là điều  học  từ tiết học Mạnh Truật Tùng chuyền giấy.
"Mày vĩnh viễn  hiểu con  mạnh mẽ đến nhường nào, nên mày mới coi thường Tạ Bất Nghi và Tô Tuyết Nhi, vì trả thù, mày  hại c.h.ế.t cả hai.  khiến họ đời đời kiếp kiếp  thể ở bên  là vì mày  yêu Tô Tuyết Nhi."
  bẹp  đất còn thảm hại hơn Giang Miểu,   đen nhẻm, "oẹ" một tiếng phun  một ngụm m.á.u lớn.
Mạnh Truật Tùng  phịch xuống đất,  dám chạm  , nước mắt   rơi  mặt , nhưng   còn cảm giác gì nữa.
Giang Miểu tức giận, dù sắp c.h.ế.t cũng   thừa nhận  yêu Tô Tuyết Nhi: "Ngươi  bậy."
"Mày  yêu cô  , mày   thấy Tô Tuyết Nhi  đáy sông sâu thẳm. Cô  luôn nỗ lực cứu giúp dân chúng, cô   bụng và thông minh như , giống như mặt trời rực rỡ, nhưng mặt trời của mày  biến mất từ lâu, vì  mày  kéo Tô Tuyết Nhi xuống nước."
"Mày hận họ phong ấn mày, mày cũng   tình yêu đích thực là gì, mấy nghìn năm qua dù mày  thể nhanh chân đến  nhờ pháp lực, nhưng mày vẫn  thể bỏ  tính cách bá đạo, thích chiếm hữu, phá hoại và đòi hỏi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-va-dau-gau-truong-hoc-xuyen-vao-truyen-po/phan-10-het.html.]
Ánh mắt Giang Miểu tối sầm ,  cảm giác như một bí mật  phơi bày  bàn dân thiên hạ.
"Vì , mày sẽ  bao giờ   tình yêu đích thực của con gái tao, c.h.ế.t , đồ ngu."
Một đạo sĩ mặc áo choàng trắng tinh tươm lặng lẽ   cây: "Xin , bần đạo đến muộn."
Ông  chắp tay vái  từ xa,  trợn trắng mắt, sắp hết phim  ông mới xuất hiện!
Theo động tác niệm chú của đạo sĩ, một tia sét giáng xuống, Giang Miểu   tan biến thành mây khói.
22
 dồn hết sức lực chỉ  Tạ Bất Nghi bên cạnh vẫn đang ,  với đạo sĩ: "Nhanh đưa    đầu thai, Tuyết Nhi vẫn còn vị thành niên   yêu đương."
Tạ Bất Nghi giật , nghi ngờ hỏi : "  thể tiếp tục ở bên cạnh Tuyết Nhi như thế , bảo vệ cô ."
"Bảo vệ cái rắm, cần  bảo vệ thì cảnh sát để  gì. Cậu dễ dàng "gần lửa rơm bén" lắm, Tuyết Nhi vẫn còn vị thành niên."
"Bây giờ  tranh thủ  đầu thai, mười tám năm   vẫn là một soái ca trẻ trung, đến lúc đó Tuyết Nhi sự nghiệp thành công, sẽ thích  kiểu như  đấy."
"Thật ?"
"Nói nhảm, nếu    chiếm lấy  thể  khác để yêu đương cả đời ? Anh    thể  khác chạm  Tuyết Nhi ?"
Mặt Tạ Bất Nghi tối sầm , rõ ràng là  .
"Yên tâm ,     công đức, sẽ  như ý nguyện." Đạo sĩ đúng lúc lên tiếng hỗ trợ .
Tạ Bất Nghi an bài  thỏa cho nữ chính, cuối cùng cũng  theo đạo sĩ.
Cuối cùng  kéo tay tên đầu gấu trường học: "Xin  đấy,  ngoài đừng mách lẻo nhé."
Mạnh Truật Tùng: ...
"Chúc mừng kí chủ  thành nhiệm vụ."
Giọng  của hệ thống vang lên bên tai, ý thức của  dần biến mất.
Mở mắt   trở  trường học,  thấy Mạnh Truật Tùng hùng hổ  về phía , "Phó Thư Nam, cuối cùng  chỉ  với  câu  thôi !"
Nhìn quyển vở   trả  cho ,    vui vẻ: "Ai bảo  là hàng xóm của ,  còn ngày nào cũng quản  học hành, lỡ  mách lẻo thì bố  chắc chắn sẽ đánh gãy chân ."
"Cậu    thêm gì nữa ?"
Nhìn ánh mắt dịu dàng của tên đầu gấu, mặt  bắt đầu nóng bừng,  kịp mở miệng thì bên tai  vang lên giọng  của hệ thống.
"Hệ thống học tập vị thành niên, cảnh báo! Cảnh báo! Chưa đủ mười tám tuổi cấm yêu đương!"
"Thiếu một ngày cũng   ?"
"Cảnh báo! Cảnh báo!"
(Hết)