Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:36:35
Lượt xem: 33
Không biết là ai lúc gỡ tay Hứa Kiều dùng sức quá mạnh, cô không khỏi la ầm lên.
"Đau"
"Mấy người làm gì thế? Ai cho mấy người kéo cô ấy xuống, ai bảo mấy người làm cô ấy đau hả?"
Nghe thấy Hứa Kiều hô đau, Thẩm Lạc Dương bỗng nhiên nổi giận, nếu anh muốn làm cô đau, anh còn cần bọn họ đến giúp hả?
Sáu người nhìn nhau.
Không làm cô ấy đau, cô ấy không chịu leo xuống, làm người ta đau, anh lại nổi giận với bọn họ, rốt cục anh muốn bọn họ làm sao mới vừa lòng hả?
**
Lúc Lục Chi Ưu đến bệnh viện, Thẩm Trường An vẫn chưa tan làm, nhưng cô đã quen đường đến phòng làm việc của Thẩm Trường An.
Mục Viện đang nói chuyện với y tá bên cạnh, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đeo khẩu trang đang đi phía trước, cô cảm thấy cô gái này hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Lục Chi Ưu đang tập trung nhìn đường trước mặt, nhưng cô cảm thấy có người đang nhìn mình, cô nhìn lại thì thấy có một cô gái mặc đồng phục y tá màu trắng đang nhìn mình chăm chú.
Hơn nữa cô gái này bề ngoài rất xinh đẹp, trắng trắng xinh xinh, mắt to mũi cao, đôi môi chúm chím, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
Nhưng cô cũng không để ý cho lắm, nhìn sơ qua là được, dù sau này có gặp nhau thì cũng không có gì.
Nhưng Mục Viện không khỏi xoay người lại, nhìn theo bóng lưng cô.
Sao cứ có cảm giác đã gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ?
"Tiểu Viện, nhìn gì đấy? Mau đi thôi." Đường Tịch đẩy đẩy Mục Viện.
“À, ừ.”
Mục Viện xoay người, cô nhíu mày, vừa đi vừa suy nghĩ cô gái kia rốt cục là ai.
Lục Chi Ưu đi tới phòng làm việc của Thẩm Trường An, gõ gõ cửa.
"Mời vào"
Bên trong truyền đến giọng nói êm tai của Thẩm Trường An.
Lục Chi Ưu nhẹ nhàng đẩy cửa, ló đầu vào ngó nghiêng rồi mới bước vào.
Thẩm Trường An chờ hoài mà không thấy có người bước vào, vì thế ngẩng đầu, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy người vô cùng quen thuộc.
Lục Chi Ưu đứng ngay cửa nhìn anh.
Thấy anh ngẩng đầu nhìn mình, cô mỉm cười với anh.
Thẩm Trường An nhìn thấy cô cũng không kìm được nở nụ cười.
"Đứng ở cửa làm gì thế, sao không vào?"
"Vào đây."
Lục Chi Ưu nhanh chóng đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cô bước tới ngồi xuống đối diện anh.
Thẩm Trường An buông bút trong tay xuống.
"Sao em lại đến đây?" Anh hỏi.
"Em đến khám bệnh"
"Em bệnh hả? Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?"
Lục Chi Ưu nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Trường An, không biết nghĩ gì, rồi bày ra vẻ mặt đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-96.html.]
"Ừm, em đau lắm."
Thẩm Trường An đứng dậy, đi đến trước mặt cô.
Ngay lúc Thẩm Trường An bước tới, Lục Chi Ưu vội vàng đứng dậy dang tay ôm lấy eo anh.
"Đừng có quậy, đang ở bệnh viện, để người ta thấy không tốt đâu."
Thẩm Trường An đưa tay xoa đầu cô.
"Không đâu, em khóa cửa rồi, không có người vào đây đâu."
Thẩm Trường An, "..."
"Em bảo đau hả? Chỗ nào đau?"
"Ừm, chỗ này nè." Lục Chi Ưu một tay ôm eo anh, một tay chỉ vào môi mình.
Thẩm Trường An tưởng môi của cô bị đau thật, thế nên cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
"Có gì đâu"
Anh còn chưa dứt câu, Lục Chi Ưu đã thừa lúc anh xoay người nói chuyện kiễng chân lên hôn anh.
Chỉ hôn nhẹ một cái, tuy rằng đã đóng cửa, nhưng vẫn không chắc sẽ không có người vào đây, cho nên cô cũng không quậy, hôn một cái rồi thôi.
"Em"
"Bây giờ không đau nữa." Lục Chi Ưu sờ môi mình, vẻ mặt thỏa mãn nhìn Thẩm Trường An.
Bây giờ Thẩm Trường An mới biết mình bị Lục Chi Ưu trêu.
"Em đó" Anh nhéo nhéo gương mặt cô.
Ừ, mềm quá, toàn thịt thôi.
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ với cô, rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Lục Chi Ưu chạy lại, chống cằm mặt đối mặt với anh.
"Vẫn chưa tan làm hả?"
Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới 7 giờ rưỡi, phải 8 giờ rưỡi anh mới tan làm.
"Còn một tiếng nữa."
"Được rồi, vậy em ngồi đây chờ anh." Lục Chi Ưu ngồi xuống, chống cằm nhìn Thẩm Trường An.
"Em muốn ngồi sofa không, bên đó ngồi rất thoải mái."
"Không cần đâu, em ngồi đây được rồi." Lục Chi Ưu lắc đầu từ chối.
"Được rồi."
Thẩm Trường An cầm lấy bút, bắt đầu viết tiếp mấy ghi chép vừa nãy chưa viết xong.
Lục Chi Ưu cứ nhìn anh như thế.
Bàn tay Thẩm Trường An với khớp xương rõ ràng cầm cây bút đen, anh đang ghi ghi chép chép gì đó trong sổ, cô liếc mắt nhìn chữ anh.
Vô cùng cứng cáp.
Nét chữ rất đẹp!
Lúc làm việc, Thẩm Trường An không nói một chữ nào, anh hơi cúi đầu, mái tóc che bớt phần trán, mắt cụp xuống, chỗ mí mắt tạo thành một dãy bóng mờ, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi nhếch lên.
Chả trách mọi người đều nói, đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất, quả nhiên, Thẩm Trường An như thế này khiến cho cô muốn ngừng mà không ngừng được.