Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:03:03
Lượt xem: 32
"Hả? Phẫu thuật gấp hả? Mạng người? Không có tôi không được? Được được, tôi lập tức đến ngay!"
Thẩm Trường An bình tĩnh nhìn ba người đang ra sức diễn trò này.
"Huấn luyện người mới, hôm nay võ quán đóng cửa, trong đây trừ bốn người chúng ta thì còn có người khác sao?"
"Đi mua đồ ăn? Nếu tôi nhớ không lầm, thứ sáu hàng tuần cậu đều đi mua, hôm qua còn thấy có người đăng lên tường khoe đã mua rồi."
"Giải phẫu liên quan đến mạng người không có cậu không được? Cậu có chắc là giải phẫu một ca liên quan tới mạng người thì cậu còn cầm được cái giấy phép hành nghề của mình không?"
Thẩm Lạc Dương, mợ nó, đây có phải là em ruột của anh không? Hay là mẹ anh ẳm lộn con rồi?
Thẩm Ngọc Luân, mợ nó, thế mà nói đến độ anh không còn gì để chối.Mục Lạc, mợ nó, có thể vui vẻ làm bạn được không hả?
"Thế nên, mấy người còn chờ gì hả? Ra ngoài mau!" Thẩm Trường An ném ba cái khăn lụa cho bọn họ.
Ba người thở dài thật sâu, sau đó nhìn nhau, từng người bước ra.
Ba người đàn ông đứng ở ven đường, ai cũng đẹp trai, người đi ngang đều dừng lại ngắm, chu choa, ba anh này đẹp trai quá~
Mọi người đều mơ mộng.
Kết quả, vài giây sau, ba người cùng nhau rút khăn lụa ra.
Bức tranh xinh đẹp bỗng chốc biến mất.
Thẩm Lạc Dương, "Niềm vui ơi đến đây nào ~ Dù sao chúng ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ!"
Thẩm Ngọc Luân, "Tình yêu ơi đến đây nào ~ Dù sao thì thế gian đâu thiếu kẻ khờ dại!"
Mục Lạc, " Đến đây nào những lưu lạc ~ Đâu thiếu phương trời cho chúng ta ngao du!"
Ba người cùng hát, "Hãy đến đây những tạo hóa ~ Có biết bao phong cảnh trên đời! Ôi thật nóng lòng Phóng phóng khoáng khoáng, say sưa trong ảo ảnh tình yêu ~ Quanh quanh co co ~ đắm chìm trong giấc mộng mãnh liệt ~ Càng hoảng sợ, càng khao khát lại càng hoảng sợ ~ Càng ngứa càng gãi lại càng ngứa ~ ey da ey da~."
Trong chốc lát, bầu không khí bỗng chốc im lặng, vài giây sau, cả đám đông bùng nổ, mọi người cười sắp lăn ra đất rồi.
"Ha ha ha ha."
Cay mắt.đỏ tai..
*
Ngay lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vừa tới nhà hàng, mọi người vừa ngồi xuống, trừ Thẩm Trường An, ba người còn lại đều nhận được weixin của mẹ già nhà mình.
Tâm can của mẹ, hôm nay con đẹp c.h.ế.t mất!
A Ngọc à, không ngờ con múa lại đẹp như thế ~
Lạc Lạc ơi, vẻ đẹp ngày hôm nay của con không ai dám địch lại hết!!
Ba người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mẹ mình đang nói gì vậy, sao bọn họ không hiểu gì hết?
Ba người nhìn nhau khó hiểu, lại nhìn Thẩm Trường An, Thẩm Trường An vẫn rất bình tĩnh nhìn lại sau đó ngồi nghịch ấm trà đặt bên cạnh.
Bọn họ dường như phát hiện ra điều gì đó, ấn mở tường nhà Thẩm Trường An.
Một video mới nhất được đăng lên.
"Niềm vui ơi đến đây nào ~"
Đậu xanh!!!
Ba người mặt tái mét, bỏ di động xuống, định cho Thẩm Trường An một trận tơi bời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-84.html.]
Ngay lúc đó, di động của Thẩm Trường An đột nhiên vang lên.
Anh ra dấu bảo bọn họ im lặng.
"Alo?"
"Bác sĩ Thẩm, em tan làm rồi ~" Điện thoại truyền đến âm thanh vui vẻ của Lục Chi Ưu.
"Sao hôm nay tan làm sớm vậy?" Thẩm Trường An hỏi.
"À, hôm nay chụp ngoại cảnh, cho nên trời vừa tối đã kết thúc."
Lúc Lục Chi Ưu gọi cho Thẩm Trường An chính là cô vừa gọi điện thoại vừa thay đồ, thế nên bên đây Thẩm Trường An có thể nghe được âm thanh "xoạt xoạt."
Thẩm Trường An nhìn đồng hồ, vừa đúng 5 giờ rưỡi.
"Bác sĩ Thẩm, anh có ở nhà không?"
"Không có, anh đang đi cùng bạn."
Lục Chi Ưu đang thay đồ bỗng dừng lại.
Hả? Không có ở nhà, cô còn đang muốn đến nhà anh ăn chực, thế là hôm nay cô không có bữa cơm đặc biệt của mình rồi ⊙﹏⊙
"Được rồi" Lục Chi Ưu hơi mất mát.
"Em cúp đây"
"Em đang ở đâu?"
"Hả?"
"Anh hỏi em đang ở đâu?"
"Minh Cung."
"Đứng ở đó chờ anh."
"Hả? Dạ được..."
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với bọn họ, "Mấy cậu gọi món trước đi, mình đi đón người"
Nói xong liền lấy áo khoác vắt sau ghế dựa rồi rời khỏi.
Thẩm Lạc Dương và Thẩm Ngọc Luân ngơ ngác, rốt cục là thần thánh phương nào, lại có thể để Thẩm Trường An tự mình đi đón?
Mục Lạc bình tĩnh hớp một ngụm trà lúa mạch, bọn họ không biết chứ trong lòng anh rất rõ.
Người kia ngoại trừ Lục Chi Ưu thì còn ai khác chứ?
"Lão Nhị, em có biết là ai không?" Thẩm Lạc Dương hỏi Thẩm Ngọc Luân đang ngồi bên cạnh, Thẩm Ngọc Luân lắc đầu, sao anh biết được chứ?
"Lão Tứ, em biết ai không?" Thẩm Lạc Dương quay đầu hỏi Mục Lạc.
Mục Lạc cười đắc ý, trưng ra vẻ mặt hai người không biết nhưng tôi biết.
Thấy thế, Thẩm Lạc Dương xoay xoay cổ tay, Thẩm Ngọc Luân lắc lắc cái cổ.
"Này... đừng thế chứ"
"Vậy thì mau khai ra"
"Là Lục Chi Ưu đó."