Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-09-15 11:34:09
Lượt xem: 28
Bọn họ đi đến nhà hàng "Mò đáy biển" gần đó.
Tuy là đang trong hè, nhưng hè mà ngồi phòng máy lạnh ăn lẩu cũng là một loại hưởng thụ, đây cũng là nơi thường xuyên liên hoan của bệnh viện các anh.
Mới vừa bước vào phòng máy lạnh, mọi người không khỏi rùng mình, bởi vì để tạo ra một bầu không khí mùa đông ăn lẩu nên nhiệt độ trong phòng cố ý để rất thấp.
"Cảm giác cứ như đang là mùa đông vậy." Mục Lạc nói.
Hạ Căng nói, "Nhiệt độ chênh lệch quá lớn, bên ngoài nóng như lửa, vào trong lại lạnh như băng, cứ như là băng hỏa lưỡng trọng thiên nhỉ?"
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, phục vụ nhanh chóng bưng nồi lẩu ra, bởi vì có người thích ăn cay, có người không thích, cho nên bọn họ chọn một nồi lẩu uyên ương size lớn.
Trong nồi lẩu uyên ương có hai loại nước lẩu, một đỏ một trắng, thoạt nhìn trông rất vui mắt.
Trên bàn bày ra rất nhiều món.
Thịt nạt thăn, ba chỉ, thịt bò, mực, và đủ loại rau sống, xà lách, nấm bào ngư
Kèm theo nhiều loại gia vị, tương sốt.
Lúc dùng bữa, Thẩm Trường An chú ý, Mục Lạc gắp rau cho Hạ Căng, Hạ Căng thế mà lại không từ chối, hơn nữa còn ăn hết, có gì đó sai sai ở đây, bình thường Mục Lạc gắp đồ ăn cho Hạ Căng, Hạ Căng không vứt lên mặt Mục Lạc là may, sao bây giờ lại ăn luôn rồi?
Nhất định là có điều mờ ám ở đây.
Cùng nhau ăn một bữa, mọi người đều rất high, sau khi ăn xong, có người đề nghị đi KTV, thấy mọi người đang vui như thế, nên Thẩm Trường An cũng không muốn mọi người mất vui, vì thế cả đám người cùng đi đến KTV.
*
"Hôm nay chụp đến đây thôi, còn lại để hôm sau tiếp tục, ngày mai đổi cảnh" Lâm Giang Nam thu máy ảnh về, nói với mọi người.
Lục Chi Ưu xoa xoa cái bả vai đang đau của mình, đứng cả ngày, thắt lưng của cô bây giờ đã bắt đầu biểu tình.
Khương Thang mang 1 ly nước ấm đến cho cô, "Chị Lục, uống nước đi."
Lục Chi Ưu cầm lấy ly nước uống hết, đúng là chỉ có Khương Thang hiểu mình.
Vì chụp hình đã kết thúc, nhân viên công tác đã bắt đầu dọn dẹp, Lục Chi Ưu nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 8 giờ rồi.
Cô trả lại ly nước cho Khương Thang, "Chị đi thay quần áo đã."
Lục Chi Ưu quay lại phòng thay đồ, tẩy trang.
Chờ khi cô quay ra thì nhân viên công tác đã về gần hết, thấy Lâm Giang Nam cầm máy ảnh đi đến chỗ mình, “Thế nào, có đẹp không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-82.html.]
Lục Chi Ưu nhìn nhìn một lúc.
Đúng là rất đẹp, canh ánh sáng cũng rất chuẩn, hiệu quả chụp ảnh rất đẹp.
Không thể không nói, Lâm Giang Nam có một phong cách chụp ảnh rất riêng, rất đặc biệt.
"Đẹp lắm."
Hai người vừa đi vừa nói, lúc ra ngoài, Khương Thang đã lái xe đến.
"Đi thôi, chị đưa em về." Lục Chi Ưu nói với Lâm Giang Nam
"Không cần, không cần đâu." Lâm Giang Nam lắc lắc tay với cô, tuy rằng rất muốn được nữ thần đưa về nhà, nhưng màaiz...
Lục Chi Ưu nhìn thấy Khương Trừng đứng cách đó không xa, đột nhiên hiểu ra vấn đề, thì ra tin đồn đều là thật.
Cô cười cười, "Vậy được, mai gặp nhé!"
"Dạ, mai gặp"
Lục Chi Ưu lên xe vẫy tay với cô, sau đó Khương Thang lái xe đi khỏi, Lâm Giang Nam nhìn theo chiếc xe của Lục Chi Ưu rất lâu.
Đằng sau, Khương Trừng sải bước tới chỗ cô, tay anh gõ lên đầu cô, "Nhìn gì nữa, người ta đi mất rồi."
Lâm Giang Nam xoay người lại nói, "Tính tình của nữ thần thật tốt, lại còn đẹp nữa"
Khương Trừng nắm lấy bả vai cô kéo đi, "Về nhà thôi."
"Hả?"
"Anh còn chưa ăn cơm chiều!" Khương Trừng đột nhiên mở miệng.
"SO" Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao?"
"Được rồi, em biết rồi." ╭(╯ε╰)╮
Buổi tối khi về đến nhà, Lục Chi Ưu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hôm nay không biết đã đổi bao nhiêu cảnh, bị ánh đèn chiếu liên tục mấy tiếng liền, cô có cảm giác hai mắt của mình sắp mù tới nơi, còn gương mặt thì cứng đờ.
Cô vứt túi xách lên giường rồi chạy vào phòng tắm ngâm mình hơn 1 tiếng đồng hồ mới ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cô sấy tóc cho khô, nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 11 giờ, cô nằm trên giường, vừa xem TV vừa nhắn tin nói chuyện với Hứa Kiều.
Tới gần 12 giờ khuya, cô mới vội vàng chúc Hứa Kiều ngủ ngon rồi đắp mặt nạ ngủ sau đó chìm vào giấc nồng.