Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-09-14 19:31:46
Lượt xem: 43
Lâm Giang Nam trừng mắt nhìn anh, hừ, đừng tưởng là cô không biết, bây giờ không ăn, tối về chắc chắn sẽ bắt cô làm cho anh ăn.
Sau khi ăn cơm xong, nhân viên công tác tiếp tục dựng cảnh, sửa sang lại hiện trường, Lục Chi Ưu và Khương Trừng đến phòng trang điểm lại, sẵn tiện thay trang phục khác.
“Tiểu Mễ, lát nữa có thể búi tóc lên không, nóng quá đi mất.” Lục Chi Ưu nói với Tiểu Mễ đang tập trung trang điểm cho mình.
Tiểu Mễ nhìn trang phục lát nữa phải mặc, rồi lại nhìn tóc cô.
“Được”
Trang điểm rất nhanh đã xong, Tiểu Mễ giục Lục Chi Ưu thay quần áo.
“Chị Lục, lát nữa buộc đuôi ngựa được không?”
Cách một cánh cửa, Tiểu Mễ nói với Lục Chi Ưu.
“OK, miễn là túm tóc lên là được, chị nóng sắp điên rồi.”
“Thật ra lát nữa là tốt rồi, cảnh tiếp theo là chụp ngoại cảnh, ở bên ngoài sẽ không nóng thế đâu.”
“Cũng đúng.”
“Chị Lục, cảnh bên ngoài đẹp quá.”
“Hả?”
“Ở bên ngoài bật đèn nê ông, ở giữa còn thả pháo hoa, chắc là sẽ chụp cảnh đốt pháo, đến lúc đó chắc là đẹp lắm.”
“Cạch”
Lục Chi Ưu mở cửa ra.
“WOW, chị Lục, chị mặc thế này trông rất giống sinh viên.” Tiểu Mễ vây quanh xuýt xoa.
“Ý cô là nói chị bình thường rất già?”
“Đương nhiên không phải rồi, chẳng qua là mặc thế này khiến người ta rất bất ngờ.”
Lục Chi Ưu nhìn mình trong gương, lâu lắm rồi cô không mặc mấy bộ đồ học sinh thế này, đồng phục màu xanh thủy thủ, giày thể thao Sknonm thoải mái.
“Chị Lục, chị ngồi xuống đi, để em búi tóc cho.”
“Ừ.”
Tiểu Mễ nhanh tay búi tóc của Lục Chi Ưu lên, sau đó dùng một cây trâm màu đen xuyên qua.
“Để vậy hả?”
“Dạ, cứ để vậy.”
“Đúng rồi, Khương Thang đâu? Sao chị không thấy cậu ấy?”
“Cậu ấy đang phụ ở bên ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-80.html.]
*
Chính thức bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu và Khương Trừng đứng ở giữa, Khương Trừng mặc áo thun màu trắng đơn giản, kèm theo áo khoác jeans ở bên ngoài, quần đen và giày thể thao Sknom.
Phong cách của hai người thiên về học đường, trông vô cùng đẹp mắt.
“Tiểu Miêu, cô xem, hai người họ đẹp đôi thế, cô không ghen sao?” Kim Giai Giai nhìn Khương Trừng và Lục Chi Ưu cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Lâm Giang Nam đang tập trung điều chỉnh máy ảnh của mình.
Phản ứng của Lâm Tiểu Miêu hôm nay lạ thật, trước kia lúc Khương Trừng và Tống Phiêu Nhiên chụp ảnh bìa tạp chí, Lâm Tiểu Miêu cũng không như thế này, lúc ấy cũng không phải là ghen bình thường đâu, thế mà hôm nay đối mặt với nữ thần Lục Chi Ưu, Khương Trừng và cô ấy vô cùng thân mật, cô ấy lại có thể bình tĩnh như thế, hơn nữa còn rất thân thiết với nữ thần.
“Tôi sao lại phải ghen?” Lâm Giang Nam hỏi lại.
“Cô ấy chính là Lục Chi Ưu đó, Lục Chi Ưu, nữ thần quốc dân đó, cô không lẽ không có một chút cảm giác nguy cơ nào hả?”
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng và Lục Chi Ưu đang chuẩn bị ở bên kia.
Cô quay đầu lại, “Không có, một chút cũng không.”
“Sao thế? Không giống cô nha Lâm Tiểu Miêu.”
“Bởi vì chị Chi Ưu không thích Khương Trừng, mà Khương Trừng lại thích tôi, thế thì tôi sao lại phải ghen?”
“Cô làm sao biết cô ấy không thích Khương Trừng?”
Lâm Giang Nam buông máy ảnh trong tay xuống.
“Chị Chi Ưu chỉ khi chụp ảnh mới tiếp xúc trao đổi ánh mắt, thời gian còn lại đều không thèm nhìn anh ấy một cái, hơn nữa chỉ cần hô cắt, lúc nghỉ ngơi chị ấy sẽ cầm di động, vừa gõ chữ vừa cười, hơn nữa tôi cũng nghe chị ấy và trợ lý nói bác sĩ Thẩm bla bla, lúc nhắc đến bác sĩ Thẩm, giọng của chị ấy rất nhẹ nhàng, gương mặt lại mang nụ cười ấm áp, cho nên tôi có thể kết luận, chị Chi Ưu thích một người là bác sĩ Thẩm, nếu thế thì sao tôi lại phải ghen?”
Kim Giai Giai cả buổi cũng không có phản ứng, ai có thể nói cho cô biết, vì sao từ lúc Lâm Tiểu Miêu nhà cô và Khương Trừng yêu nhau cô ấy lại thông minh như thế, nói chuyện vô cùng có lý.
“Tiểu Miêu, cô giỏi thật.”
“Đương nhiên, thật ra tôi vẫn rất thông minh, cô phải tin tôi.” Lâm Giang Nam nháy mắt với cô.
Kim Giai Giai, “..”
“Sắp bắt đầu rồi, tôi qua đó đây.”
“Ừ”
Bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu hai tay cầm pháo hoa đứng trước mặt Khương Trừng, cô ngẩng đầu nhìn Khương Trừng, khóe miệng mỉm cười, pháo hoa trong tay nổ “xì xì”, đủ sắc màu vô cùng xinh đẹp.
Khương Trừng khoát tay lên vai cô, anh nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, người bên cạnh nhìn thấy, giống như một bức tranh vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ có Lục Chi Ưu biết, lúc Khương Trừng nhìn cô, trên mặt mỉm cười nhưng nụ cười ấy không lan đến đáy mắt.
Tiểu Mễ cầm điện thoai chụp cho Lục Chi Ưu rất nhiều ảnh, đúng là người đẹp thì chụp góc độ nào, dù cô có tùy tiện chụp đều vẫn đẹp đến ngây người.
Tiểu Mễ cảm thấy cô đã hoàn toàn bị Lục Chi Ưu chinh phục, cô thế mà lại bị một người phụ nữ chinh phục, bây giờ Lục Chi Ưu chính là nữ thần của cô.
Đúng là đẹp đến ngây người mà!