Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:31:23
Lượt xem: 49

Lục Chi Ưu đang chìm trong giấc ngủ vẫn còn không biết, mình đã cưỡng hôn thành công nam thần mà mình luôn mơ ước.

 

*

 

"Lục Chi Ưu?"

 

"Hả, bác sĩ Thẩm đầu em đau quá."

 

"Đáng đời, đã bảo uống ít thôi, không chịu nghe, bây giờ thì than đau đầu." Thẩm Trường An không nhịn được mà phê bình cô.

 

Sau khi la xong, Thẩm Trường An bỗng ngây ngẩn cả người, anh có bao giờ quan tâm, để ý người khác như vậy đâu, anh cũng không thích nhắn tin với người ta, càng đừng nói là rầy la như bây giờ.

 

Thẩm Trường An cõng Lục Chi Ưu, bước đi từng bước, không nhịn được bật cười.

 

"Bác sĩ Thẩm em khó chịu như vậy anh... anh... lại còn cười em." Lục Chi Ưu bất mãn lôi kéo áo của Thẩm Trường An.

 

"Đừng lộn xộn." Thẩm Trường An nói.

 

"Bác sĩ Thẩm, anh hung dữ với em, anh dám... hung dữ với em" Nói xong Lục Chi Ưu liền khóc lên.

 

Thẩm Trường An cảm giác được nước mắt của cô rơi lên cổ anh.

 

Ấm áp.

 

Đối mặt với Lục Chi Ưu không vừa ý đã khóc, Thẩm Trường An luôn luôn lạnh lùng thế mà cũng luống cuống tay chân.

 

"Thôi... đừng khóc..." Anh dỗ.

 

"Anh mắng em, hức... anh hung dữ với em Lục Chi Ưu vẫn khóc lóc không chịu bỏ qua, vừa khóc vừa không quên chỉ trích Thẩm Trường An.

 

"Anh không mắng em... đừng khóc nữa"

 

"Anh còn không thừa nhận anh xấu lắm, anh..."

 

Thẩm Trường An bây giờ đơ luôn rồi, rốt cục là ai xấu chứ, là người đang nằm trên lưng anh đúng không?

 

"Được rồi, được rồi, là tôi sai, được chưa?" Thẩm Trường An đành xuống nước với cô.

 

"Vậy anh còn mắng em nữa không?" Lục Chi Ưu giọng còn nức nở, mềm mại hỏi.

 

"Không mắng nữa."

 

Nghe Thẩm Trường An nói, Lục Chi Ưu liền nín khóc.

 

Thẩm Trường An cảm giác thấy Lục Chi Ưu đang dụi đầu vào vai mình, sau đó

 

Anh cảm giác gò má của cô đang cọ cọ trên lưng mình, Thẩm Trường An nghĩ chắc là muốn lau nước mắt đây mà.

 

Thẩm Trường An cõng Lục Chi Ưu bước vào thang máy, đi lên tầng của bọn họ.

 

Anh cõng cô đứng trước cửa nhà cô.

 

"Lục Chi Ưu, em để chìa khóa nhà ở đâu?" Anh hỏi.

 

Nhưng chả có ai trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-56.html.]

 

"Lục Chi Ưu?"

 

Vẫn không có ai đáp lại.

 

Thẩm Trường An nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản, váy đen cạp cao, áo sơ mi sơ - vin vào chân váy.

 

Anh quan sát cẩn thận, chân váy của cô không có túi, cô lại không mang giỏ xách, anh bỗng nhiên nhớ tới, lúc Khương Thang rời đi hình như cũng mang túi xách của Lục Chi Ưu theo rồi.

 

Thẩm Trường An toát mồ hôi.

 

Xem ra tối nay cô chỉ có thể ở lại nhà anh mà thôi.

 

Anh mang cô về nhà mình, vất vả mở cửa ra, dìu cô vào nhà, Thẩm Trường An nhẹ nhàng đỡ cô nằm lên giường.

 

Hai má cô đỏ ửng, gương mặt yên tĩnh, giống như đã ngủ say, anh nhẹ nhàng giúp cô cởi giày, đắp chăn lại.

 

Anh đứng lên bước vào phòng tắm, lấy cái khăn sạch nhúng nước lạnh rồi vắt cho khô mang ra ngoài.

 

Anh ngồi xổm bên giường, khe khẽ tém mái tóc của cô ra sau. Sau đó dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho cô, giúp cô giảm nhiệt.

 

Sau khi làm xong, Thẩm Trường An chỉnh nhiệt độ điều hòa thích hợp, lấy một cái gối và chăn mới trong tủ ra.

 

"Ngủ ngon"

 

Anh nhẹ nhàng nói, sau đó ôm chăn gối ra ngoài.

 

Trước khi ra khỏi phòng, anh thuận tiện tắt đèn phòng ngủ, anh nhớ rõ cô có chứng sợ hãi không gian hẹp, cho nên đã để lại ngọn đèn ngủ màu cam.

 

Thẩm Trường An đem gối và chăn ném lên sofa, sau đó gác đôi chân dài lên nằm trên sofa, may là phòng khách có điều hòa, nếu không thì làm sao sống qua được tối nay.

 

Anh vừa nằm xuống, Đại Hắc và Bánh Trứng vui mừng chạy tới.

 

Đại Hắc tựa đầu lên ghế sofa, mở to mắt nhìn anh.

 

Nó chỉ vừa chạy đi chơi với Bánh Trứng có một lát thôi mà, sao chỗ ngủ lại bị chiếm rồi?

 

Thẩm Trường An nhìn nó, lấy tay vỗ vỗ đầu nó, "Tối nay bọn bây chịu khó ngủ trên sàn nhé"

 

Anh chiếm chỗ ngủ của bọn nó rồi, nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo Lục Chi Ưu chiếm chỗ ngủ của anh làm chi?

 

Đại Hắc và Bánh Trứng cũng không ồn ão ầm ĩ, rất ngoan ngoãn nằm dưới sofa của Thẩm Trường An, lát sau đã nhắm mắt ngủ.

 

Thẩm Trường An gối tay lên đầu, không hiểu sao anh lại nhớ tới nụ hôn ban nãy.

 

Ấm áp, mềm mại, nhẵn nhụi.

 

Anh đưa tay sờ sờ đôi môi mình, dường như vẫn còn cảm giác Lục Chi Ưu lưu lại trên đó.

 

Một lát sau, Thẩm Trường An lắc đầu nở nụ cười.

 

Thẩm Trường An ơi là Thẩm Trường An, mày điên mất rồi.

 

Thẩm Trường An vừa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi bật dậy.

 

Sau đó lấy áo khoác mặc vào rồi ra khỏi nhà.

Loading...