Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-09-03 06:45:29
Lượt xem: 55
Lục Chi Ưu bị hành động dịu dàng của anh làm cho sững sờ, gò má liền chuyển hồng.
Cô nhìn bánh mì với thùng hàng rơi đầy trên sàn, lại nhìn nhân viên siêu thị, cô liền ngồi xuống giúp anh ta nhặt đồ lên.
“Để tôi làm là được rồi, sao có thể để cô…”
“Không sao, để tôi giúp anh.” Lục Chi Ưu nhìn anh mỉm cười, sau đó nhanh chóng giúp đỡ nhặt hàng.
“Cám ơn, cô thật là tốt.”
Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu đang ngồi xuống giúp đỡ người nhân viên thu gom đồ đạc, không hiểu vì sao lại rung động, vừa rồi nhìn thấy cô mém tí bị xe hàng này đụng phải, anh lại phản xạ có điều kiện ném cái xe đẩy sang một bên, nhanh chóng chạy đến ôm cô vào trong lòng.
Khi cô được bảo vệ trong vòng tay anh, anh mới cảm thấy an tâm.
Nhân viên siêu thị nhìn cô hồi lầu rồi đột nhiên nói, “Hình như…chị…trông chị rất quen…chị có phải là…”
Anh ta càng nhìn lại càng thấy Lục Chi Ưu rất quen, nhưng lại không nghĩ ra là ai.
Lục Chi Ưu sờ sờ đầu mình, phát hiện cái nón đâu mất rồi, thôi xong, chắc là do lúc nãy bị đụng ngã mà rớt ở đâu rồi.
Ngay lúc cô cuống lên tìm mũ, thì trên đầu được đội vào cái gì đó, cô đưa tay sờ thử lại sờ thấy cái nón của mình.
Cô đứng dậy nhìn Thẩm Trường An vừa mới giúp mình đội nón. Do Thẩm Trường An đội giúp cô từ phía sau, cho nên lúc cô đứng dậy anh mới thấy nón bị lệch, hơn nữa mái tóc dài chưa kịp cắt của cô cũng bị nón làm cho rối tung lên.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác lúc này của Lục Chi Ưu làm anh không kiềm được nở nụ cười.
Lục Chi Ưu không hiểu chuyện gì, cô nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Anh cười cái gì?”
Thẩm Trường An nhìn mái tóc của cô sau đó lấy di động từ trong túi ra đưa đến trước mặt cô.
Lục Chi Ưu nhìn mình trên màn hình di động, mũ thì đội lệch, đầu tóc thì lộn xộn, mặt bỗng chốc đỏ bừng, anh ấy cười cả buổi là vì dáng vẻ lôi thôi của mình.
Cô nhếch miệng, quay đầu sang chỗ khác không thèm quan tâm anh nữa.
Thẩm Trường An cười một hồi, thấy cô giận dỗi không để ý đến anh, đột nhiên lấy mũ lưỡi trai xuống.
Lục Chi Ưu chưa kịp hoàn hồn, bàn tay lành lạnh của anh đã đặt lên trán cô, Lục Chi Ưu như bị điện giật, sững sờ tại chỗ, cô ngây ngốc nhìn anh.
Ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Trường An vuốt tóc mái của cô sang hai bên, sau đó dùng tay kia lấy mũ đội lên cho cô, cuối cùng còn vuốt vuốt tóc ở hai bên má cô cho ngay ngắn.
Lục Chi Ưu bỗng thấy tim lại đập nhanh rồi, m.á.u không kịp lưu thông làm cho gò má phiếm hồng.
Kỹ năng thả thính của Thẩm Trường An, cô cho điểm tối đa!
“Xong rồi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-32.html.]
“Thật hả?” Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước.
Anh bỗng cảm thấy, nhìn Lục Chi Ưu bây giờ anh lại nhớ đến dáng vẻ làm nũng của Đại Hắc nhà anh.
“ừ” Anh cười khẽ.
Lục Chi Ưu nhìn cậu nhân viên vẫn còn ngồi xổm suy nghĩ nên vội vàng kéo tay Thẩm Trường An.
“Chúng ta đi thôi”
Nếu để cậu nhân viên này nhận ra cô, thời gian sắp tới của cô chắc chắn không còn yên ổn nữa.
Thẩm Trường An gật gật đầu cười với cô, anh đẩy xe đẩy của Lục Chi Ưu đi phía sau.
Nhân viên siêu thị nhìn bóng lưng hai người, mai đến một lúc lâu bỗng nhiên vỗ một phát vào đầu mình, lẩm bẩm một mình.
“Lục Chi Ưu, là nữ thần quốc dân Lục Chi Ưu mà…”
***
Từ siêu thị đi ra, Thẩm Trường An giúp cô xách mấy túi đồ đi sau.
Trên phố bây giờ cũng không có ai trừ mấy chiếc xe chạy qua lại thì cũng chỉ có hai người Lục Chi Ưu và Thẩm Trường An.
Gió mùa hạ mang theo hơi lạnh thổi đến, thổi bay mái tóc xinh đẹp của Lục Chi Ưu, cũng thổi đi cái nóng, cô rất thích kiểu thời tiết như thế này, gió thổi một cái thì cả người đều sảng khoái.
Lục Chi Ưu lắc lắc cái đầu, bỗng nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm, anh có thấy không khí bây giờ rất tốt không?”
Thẩm Trường An mỉm cười nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
“Bác sĩ Thẩm, không khí tốt như thế, chúng ta có nên…”
“Nên cái gì?” Thẩm Trường An dừng bước, mỉm cười hỏi cô, dường như có một cảm giác không nói nên lời.
Lục Chi Ưu nhìn Thẩm Trường An, tim lại đập thình thịch, cô thấy tình hình có chút sai sai, cô đang trêu người ta mà, Thẩm Trường An là người bị trêu mà, sao cô lại thấy bị đảo ngược vậy.
Lục Chi Ưu cười nịnh nọt, sau đó chậm rãi móc gói bánh bông lan matcha Collon ra.
“À…bầu không khí tốt như vầy thì phải ăn bánh matcha Collon…”
Lục Chi Ưu im lặng khinh bỉ chính mình, Lục Chi Ưu ơi Lục Chi Ưu, mày đúng là không có khí phách, thật đáng sợ.
Thẩm Trường An bỗng nhiên bật cười, gương mặt anh lúc này trông vô cùng ấm áp.
“Bác sĩ Thẩm, anh có muốn ăn thử một miếng không? Ngon lắm đấy.”