Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-09-01 21:28:07
Lượt xem: 67

Vừa về đến nhà, Lục Chi Ưu liền tháo giày đi chân trần bước vào.

 

Đi chân trần là thoải mái nhất. Lục Chi Ưu than thở.

 

Nghe tiếng mở cửa, Bánh Trứng liền hớn hở chạy đến.

 

Lục Chi Ưu sờ cái đầu nhỏ của Bánh Trứng, cô đã no rồi, nhưng Bánh Trứng nhà cô vẫn đang rất đói đấy.

 

Cô bước đến ngăn tủ đằng trước, lấy hộp thức ăn cho chó ra rồi đổ một ít vào trong khay cơm của nó.

 

Cho Bánh Trứng ăn xong rồi cô bước vào phòng tắm.

 

Sau khi tắm xong cô liền đắp mặt nạ rồi đi ngủ, hôm nay thật mệt c.h.ế.t được mà.

 

Nằm chưa còn được ấm giường, thì chuông cửa bỗng vang lên không ngừng.

 

Lục Chi Ưu đành phải lết cái thân rã rời này đi mở cửa.

 

Ầy, người đứng bên ngoài không phải là ba mẹ của cô thì còn ai vào đây.

 

“Ba, mẹ, hai người trở về lúc nào?” Cô kinh ngạc hỏi, không phải bây giờ bọn họ vẫn còn nghỉ mát ở Hawaii sao?

 

Ba mẹ Lục trực tiếp đi vào mà không nói gì.

 

“Con còn không biết xấu hổ mà hỏi?” Ba Lục ôm gối ngồi trên ghế sofa nhìn cô.

 

“Sao ba lại nói vậy?” Lục Chi Ưu tức giận hỏi lại.

 

“Con nói đi, xảy ra chuyện lớn ở studio như thế, vậy mà con cũng không báo cho cha mẹ một tiếng, con muốn để ba mẹ lo lắng hả, nếu không nhìn thấy tin tức ở trên mạng thì ba mẹ còn không biết có chuyện xảy ra nữa đấy.” Ba Lục giận dỗi nhìn cô.

 

“Con mà báo với ba mẹ thì mới để mọi người lo lắng thêm ấy chứ, nếu hai người biết, sẽ từ Hawaii mà bay về ngay lập tức, với lại con cũng không có sao hết mà.”

 

Ba Lục còn đang định nói tiếp thì mẹ Lục bỗng nhiên lên tiếng.

 

“Lục Chi Ưu, con biết sai không?”

 

“Dạ…”

 

Lục Chi Ưu nhìn mẹ, sao cô lại có cảm giác hôm nay mẹ có gì đó sai sai, nhưng để tránh chịu khổ, cô vội vàng gật đầu nhận tội.

 

“Dạ biết, dạ biết.”

 

“Sai ở đâu?” mẹ Lục ôm bánh Trứng hỏi.

 

Ánh mắt cô rơi xuống Bánh Trứng đang làm tổ trong lòng mẹ Lục, được mẹ vuốt vô cùng dịu dàng.

 

Đây chính là phân biệt đối xử, phân biệt đối xử mà!

 

Vì sao mẹ lúc nào cũng dịu dàng với Bánh Trứng vậy, đúng là không công bằng mà!!

 

“Còn đứng đó mà ngây người, trả lời mau.”

 

“Dạ…Không nên giấu giếm hai người, làm ba mẹ lo lắng” Lục Chi Ưu suy nghĩ một lúc mới trả lời.

 

“Không đúng.” Mẹ Lục liếc nhìn cô.

 

“Hả?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-23.html.]

Lục Chi Ưu ngơ ngác, sao lại không đúng?

 

“Không lẽ còn có gì khác?” Cô không nhịn được mà hỏi.

 

“Nói nhảm.” Mẹ Lục trợn mắt.

 

“Cái sai lớn nhất của con chính là gặp chuyện không nói cho ba mẹ biết, lại còn gạt ba mẹ, nhưng đã lừa gạt thì phải làm cho trót chứ.” Mẹ Lục giận dữ nói.

 

Lục Chi Ưu, “…”

 

Ba Lục: “…”

 

“Mẹ, con thấy mẹ phí lời rồi, không cần giải thích nữa, con hiểu rõ rồi.” Lục Chi Ưu nằm bẹp trên sofa , vẻ mặt không cảm xúc mà nói với bà.

 

Ba mẹ Lục nhìn nhau một cái.

 

*

 

Mấy ngày nay Lục Chi Ưu vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều bắt đầu quay phim từ sáng sớm đến rạng sáng hôm sau mới kết thúc, cho nên cô lại gửi Bánh Trứng đến nhà Hứa Kiều, vì cô đã mệt đến độ không thể chăm sóc nó rồi.

 

Nghĩ lại cũng đã mấy ngày rồi không được gặp Thẩm Trường An, nói thật, cô rất nhớ anh, bây giờ cô chỉ muốn mau mau đóng máy, dùng thời gian được nghỉ đó để bắt anh về nhà mình.

 

Cô nằm trên ghế dựa mắt lim dim, có chút buồn ngủ, cô quay phim từ 7 giờ sáng đến bây giờ đã 12 giờ, thật sự là mệt muốn kiệt sức.

 

“Cắt, cảnh này Ok, nhân viên đến di chuyển đạo cụ để chuyển sang cảnh tiếp theo.” Đạo diễn cầm cái loa to trên tay chỉ đạo.

 

Ông vừa dứt lời, Lục Chi Ưu liền giật mình tỉnh giấc, studio vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng vì công lực của cái loa của đạo diễn đã đánh thức Lục Chi Ưu bừng tỉnh từ trong mộng.

 

Cô vừa mở mắt liền thấy Khương Thang vốn dĩ đang ngồi cạnh mình đã chạy đến xun xoe ân cần hỏi han Hà Cẩn Duyên.

 

“Anh Cẩn Duyên, anh có nóng không? Anh có khát không?”

 

Lục Chi Ưu khoanh tay đứng nhìn Khương Thang, hừ, thằng nhóc này, bình thường lúc cô quay xong cũng không thấy cậu ta sốt sắng như thế.

 

Rõ ràng cô mới là cấp trên, là áo cơm cha mẹ của cậu ta đấy nhé, hừ.

 

“Hà Cẩn Duyên” Cô gọi anh.

 

Hà Cẩn Duyên xoay lại nhìn cô đầy khó hiểu.

 

“Cậu đâu có thiếu trợ lý, mà nếu như có thiếu, Khương Thang cho cậu đấy.”

 

Hà Cẩn Duyên, “…”

 

Khương Thang, “…”

 

Khương Thang tức tối chạy đến bên cạnh Lục Chi Ưu, ngồi xổm xuống nịt nọt xoa bóp chân cho cô.

 

“Chị Lục, chị không cần em nữa ư?” Khương Thang giả vờ đáng thương nhìn cô.

 

Lục Chi Ưu quay mặt đi, cô không có tha thứ cho cậu ta đâu.

 

“Tôi có quen với cậu hả?Bộ tôi với cậu thân nhau lắm à?”

 

“Đừng mà chị Lục, em chính là trợ lý trung thành nhất của chị mà, chị không thể đối xử với người ta như vậy chứ ~”

 

“Trung thành? Sao tôi lại không nhìn ra vậy?” Lục Chi Ưu lườm cậu ta.

 

“Chị Lục, nói đến em lại càng giận, chị xem ai là người đưa chị đến studio, ai đón chị về nhà, đồ ăn vặt, đá bào matcha là ai mua, là ai bưng trà rót nước cho chị mỗi lần chị quay xong chứ…”

Loading...