Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:47:19
Lượt xem: 16

"Nhưng em chỉ cần cố thêm một ngày nữa là có thể đóng máy rồi."

 

"Em bệnh thành thế này rồi mà còn muốn quay nữa hả, em còn cần thắt lưng nữa không, còn cái eo thon nữa này." Ánh mắt Thẩm Trường An nhìn xuống thắt lưng của cô.

 

Lục Chi Ưu hơi xấu hổ.

 

Hả... Eo thon?

 

"Hôm nay em ở khách sạn nghỉ ngơi cho anh, nghỉ không đủ tuyệt đối không được làm việc.”

 

Nghe Thẩm Trường An ngang ngược nói như thế, trái tim thiếu nữ của Lục Chi Ưu đập "thình thịch" không ngừng.

 

Má ơi, Thẩm Trường An thế này đẹp trai c.h.ế.t đi được!

 

Thẩm Trường An bế Lục Chi Ưu bước đến bên giường.

 

Anh đặt cô lên giường.

 

"Đúng rồi, Thẩm Trường An anh không đi làm hả? Sao lại đến đây?" Lục Chi Ưu tựa vào n.g.ự.c anh hỏi.

 

"Anh xin phép nghỉ."

 

Thẩm Trường An nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của viện trưởng hôm qua lúc anh xin phép.

 

Từ lúc anh đi làm đến giờ, trừ mấy ngày lễ, anh chưa bao giờ xin nghỉ phép lần nào, nửa ngày cũng không, hơn nữa mỗi khi bệnh viện có tình huống đột xuất, mấy ngày lễ lộc anh cũng không hề than phiền.

 

Cho nên lúc nghe anh xin nghỉ phép, viện trưởng vô cùng sảng khoái ký cho anh nghỉ dài hạn.

 

"Xin phép à..."

 

"Ừ, bây giờ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi."

 

"Vậy anh ngủ cùng em."

 

Lục Chi Ưu thấy quầng thâm dưới mắt anh, đêm qua chắc chắn anh không được nghỉ ngơi rồi.

 

Thẩm Trường An đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

 

"Ừ."

 

Thẩm Trường An lên giường ôm lấy cô.

 

Lục Chi Ưu ghé vào lòng n.g.ự.c anh, đôi tay ôm chặt lấy anh.

 

Không lâu sau, hai người đều tiến vào mộng đẹp.

 

Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều.

 

Lục Chi Ưu tỉnh dậy trước, cô nghiêng đầu nhìn ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ.

 

Màu cam cam của vỏ quýt, kéo dài đến tận chân trời.

 

Không lâu sau, Thẩm Trường An cũng tỉnh dậy.

 

"Dậy rồi hả?"

 

"Ừ."

 

"Đói bụng chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-133.html.]

 

"Đói..."

 

Thẩm Trường An cười cười, rồi sờ trán cô.

 

"Chúng mình ra ngoài ăn gì nhé?"

 

"Được."

 

Thế là hai người sửa soạn một chút, đi đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm.

 

Lục Chi Ưu và bạn trai cùng nhau xuất hiện tại khách sạn ăn bữa tối, khiến cho mọi người đều chấn động.

 

Sau khi ăn xong, Lục Chi Ưu đòi Thẩm Trường An dắt cô ra ngoài shopping, Thẩm Trường An không muốn đưa cô ra ngoài, bây giờ đã tối, Tân Giang vốn dĩ lạnh, cô vừa mới hết cảm chưa được bao lâu, nên Thẩm Trường An từ chối không chút suy nghĩ.

 

Lục Chi Ưu lại bắt đầu giở trò, bảo nếu Thẩm Trường An không dẫn cô ra ngoài, cô sẽ ở lì ở nhà hàng không đi, Thẩm Trường An thật bó tay với vẻ mặt lưu manh của cô.

 

Cuối cùng không còn cách nào khác, anh đành phải đồng ý dẫn cô ra ngoài, với điều kiện chính là phải quay về phòng lấy áo, không thì không nói nữa, Lục Chi Ưu thấy anh nhường bước nên liền mừng như điên cùng anh quay về lấy đồ.

 

Rốt cục cô vẫn xem nhẹ Thẩm Trường An, đã bảo quay về lấy đồ, lấy xong là đi, thế mà sau khi Thẩm Trường An về phòng liền đóng cửa lại.

 

"Anh làm gì thế?" Lục Chi Ưu không hiểu anh đang làm gì.

 

"Em nói xem?" Khóe miệng anh nở nụ cười gian xảo.

 

"Thẩm Trường An, anh gạt em, thế mà lại gạt em."

 

"Anh không nói thế sao lừa em về được hả?"

 

Lục Chi Ưu tức giận, giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Thẩm Trường An.

 

Thẩm Trường An đỡ lấy cô, nhìn dáng vẻ căm tức của cô, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

 

Cô vội vàng che miệng lại.

 

"Em đang cảm mà, anh bị lây thì làm sao?"

 

Thẩm Trường An kéo tay cô xuống, cúi đầu tiếp tục hôn cô.

 

"Em mà không ngoan là anh hôn tiếp."

 

Lục Chi Ưu trừng mắt.

 

Thế mà lại uy h.i.ế.p cô, nhưng uy h.i.ế.p như thế thật quá dụ dỗ, nhưng điều kiện tiên quyết chính là cô không bị cảm.

 

"Hừ, coi như anh giỏi."

 

Lục Chi Ưu lầm bầm đẩy anh ra, sau đó đi đến bên giường.

 

Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu tự giác nằm trong chăn, nhìn cô tức giận phùng má, không khỏi mỉm cười dịu dàng.

 

**

 

Lục Chi Ưu ở trong khách sạn nghỉ ngơi ba ngày, Thẩm Trường An vốn còn định cho cô nghỉ thêm vài ngày nữa, nhưng Lục Chi Ưu sống c.h.ế.t không chịu, cô bây giờ đã khỏe rồi, thắt lưng cũng không đau nữa, hết sốt rồi, cho nên cô muốn nhanh chóng quay cho xong để quay về Ninh Hạ.

 

Thẩm Trường An không thể nào lay chuyển được Lục Chi Ưu, nhưng thấy cô mấy ngày nay vui vẻ thế, đã có thể nhảy nhót rồi, đúng là đã khỏe hơn nhiều, cho nên sáng nay Khương Thang đến đón cô đến phim trường, anh liền đi theo cô.

 

Sau khi đến nơi, Lục Chi Ưu nhiệt tình chào hỏi nhân viên công tác, bọn họ cũng nhiệt tình đáp lại, so với mấy bữa trước, Lục Chi Ưu đã khỏe hơn nhiều, mấy bữa trước đau bệnh nên ỉu xìu, bây giờ đã hồi phục, khí sắc tốt lên không ít.

 

Nhưng mấy cặp mắt chim ưng của nhân viên công tác liền lia đến Thẩm Trường An bên cạnh Lục Chi Ưu.

Loading...