Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:37:42
Lượt xem: 32

Thẩm Trường An dịu dàng đặt cái khăn đã quấn đá lên eo cô, trong lúc ngủ dường như Lục Chi Ưu cảm giác được hơi lạnh, cô co rụt người lại.Lúc eo bị thương có thể dùng khăn quấn đá chườm lạnh có thể tan m.á.u bầm, hơn nữa đá còn có tác dụng giảm đau.

 

Cả đêm Thẩm Trường An đều túc trực bên cạnh Lục Chi Ưu. Sau khi giúp cô xử lý vết thương, anh bắt đầu tìm cách hạ sốt cho cô.

 

Anh cứ ghé vào giường cô như thế, lấy khăn vắt nước ấm, sau đó đắp lên trán cho cô, bởi vì Lục Chi Ưu sốt cao, không tới vài phút khăn ấm đã biến thành khăn nóng, cho nên cứ qua vài phút anh lại đổi khăn cho cô, cứ lặp lại như thế.

 

Đến gần sáng Lục Chi Ưu mới hạ sốt.

 

Có lẽ là do có Thẩm Trường An bên cạnh, Lục Chi Ưu có một đêm ngon giấc.

 

Cô đưa tay sờ sờ trán, không còn nóng, thắt lưng cũng không còn đau như tối qua.

 

Cô loáng thoáng nhớ ra, đêm qua hình như Thẩm Trường An đã đến, nhưng phòng ngủ không có một bóng người, trừ cô ra không có người khác, không lẽ đêm qua là ảo giác của cô ư.

 

Cô xốc chăn ra định xuống giường, chưa bước chân xuống thì thấy cái thau nước đang đặt cạnh giường và cái khăn vắt trên thành thau.

 

Đêm qua không phải là mơ!

 

Thẩm Trường An thật sự đã đến đây!

 

Lục Chi Ưu vui vẻ bước chân trần xuống giường, mở cửa phòng chạy ra phòng khách.

 

Nhưng trong phòng khách cũng không có ai, phòng tắm cũng thế, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Trường An đâu hết.

 

Lục Chi Ưu không khỏi mất mát đứng bên cạnh cửa sổ, không lẽ tối qua mình mộng du tự chườm khăn cho mình, Thẩm Trường An không có đến đây?

 

"Dậy rồi hả, sao lại đi chân trần, có biết mình vừa mới hết sốt không?"

 

Ngay lúc Lục Chi Ưu đang mất mát, phía sau truyền đến giọng nói của Thẩm Trường An.

 

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Trường An, trong tay anh còn bưng chén cháo nóng hổi.

 

Anh bưng chén cháo đến bàn ăn ở phòng khách, vừa đặt cháo lên bàn, đã thấy Lục Chi Ưu chạy như bay đến.

 

Hai tay anh đón lấy ôm cô vào lòng.

 

"Em còn tưởng hôm qua là mơ chứ!" Lục Chi Ưu tựa lên n.g.ự.c anh, dịu dàng nói.

 

"Ngốc quá"

 

Thẩm Trường An vỗ vỗ bả vai cô, tay sờ lên trán cô.

 

"Gần hết sốt rồi." Anh nói.

 

"Anh chăm sóc em cả đêm qua sao?" Mắt Lục Chi Ưu hơi cay cay.

 

"Nếu không thì sao? Được rồi, mau đi đánh răng đi rồi ra ăn nè."

 

"Được" Lục Chi Ưu xoay người đi đến phòng tắm.

 

"Đợi đã" Thẩm Trường An gọi cô.

 

Anh nhìn chân cô, rồi cởi giày mình ra, ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày của mình vào.

 

"Được rồi, đi đi"

 

Lục Chi Ưu nhìn giày dưới chân mình, cong môi.

 

"Được"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-132.html.]

Lục Chi Ưu vào phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt.

 

Cô ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng Thẩm Trường An làm cho mình.

 

Bữa sáng chính là cháo bạch ngọc, được nấu từ gạo tẻ, hành và cải trắng.

 

Sau khi nấu gạo tẻ xong, rồi thêm cải thảo vào, cải cải thảo chủ yếu chọn phần giữa, sau đó lại thêm vào hành tây cắt khúc và gừng, cứ nấu đến khi cải và hành mềm ra, cháo nhừ là có thể tắt lửa, khi mở nắp có thể cho thêm rau mùi.

 

Còn có một chén trứng hấp thơm mềm.

 

Trứng hấp mềm mịn, trên mặt còn rắc ít hành lá.

 

"Nhìn cái gì, mau ăn đi"

 

Lục Chi Ưu nhìn anh.

 

"Anh nấu bữa sáng ở đâu thế. ở đây đâu có phòng bếp đâu?"

 

"Dùng phòng bếp của khách sạn."

 

"Được rồi, đừng hỏi nữa, mau ăn đi, em không đói hả?"

 

"Đói chứ..." Lục Chi Ưu cúi đầu ăn cháo, mùi cháo thơm thơm, vị lại tinh khiết, vào miệng tiền tan ra.

 

Trứng hấp rất ngon, mềm mềm, nước trong trứng hấp cũng ngon nữa.

 

Sau khi Lục Chi Ưu ăn hết cháo và trứng hấp, cái bụng đói meo cả tối của cô đã dễ chịu hơn.

 

Thẩm Trường An dọn chén đem về phòng bếp.

 

Lục Chi Ưu nhìn điện thoại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hết hồn.

 

Bây giờ đã hơn 9 giờ rồi!

 

Hôm nay đoàn làm phim của họ 7 giờ rưỡi đã bắt đầu quay rồi.

 

Sao Khương Thang lại không đến đón cô?

 

Lục Chi Ưu vừa nghĩ vừa chạy vào phòng ngủ.

 

Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu mở va li tìm quần áo.

 

"Em làm gì thế?" Anh hỏi.

 

"Em muộn rồi, đoàn phim 7 giờ rưỡi đã quay, bây giờ 9 giờ hơn, Khương Thang cũng thiệt tình, giờ cũng không đến đón em, em phải trừ lương nó mới được..." Lục Chi Ưu vừa tìm quần áo vừa lải nhải.

 

"Cậu ấy có đến."

 

"Đến rồi?" Lục Chi Ưu dừng tay, "Đến sao không kêu em?"

 

"Anh bảo cậu ấy đi rồi."

 

"Hả..."

 

"Anh bảo cậu ấy xin nghỉ giúp em, xin cho em nghỉ vài ngày."

 

"Xin nghỉ?"

 

Lục Chi Ưu đến bên cạnh Thẩm Trường An.

 

"Ừ"

Loading...