Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:03:30
Lượt xem: 36
Cô gái này đến đây đùa với cô à, thật giống như lúc đi học bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến, cứ tưởng sẽ cãi nhau một trân, kết quả người ta chỉ nhìn mình vài phút rồi lại mời mình một ly trà, xong rồi lại bảo mình lui.
Cái quỷ gì thế?
"Aiz.Mục Viện." Lục Chi Ưu khó tin nhìn cô ấy.
"Tôi thua rồi." Cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
"Hả?"
"Vốn dĩ lúc mời chị đến đây nói chuyện, tôi đã nghĩ mình sẽ nói cái gì, sẽ ầm ĩ với chị một trận, sẽ cãi lộn với chị, sẽ cùng chị đấu đá như một mụ đàn bà chanh chua, kết quả là chúng ta cứ ngồi như thế 5 phút, tôi chỉ muốn biết, vì sao anh Thẩm lại chọn chị."
Lục Chi Ưu: "..."
Không lẽ cô giả vờ giả đến thắng rồi?
Bậy bạ giả vờ cái gì đây là do cô dùng hành động hạ gục cô ấy.
"Từ lúc học trung học tôi đã thích anh Thẩm, nhưng anh ấy chỉ coi tôi là em gái, nhưng mà lúc đó bên cạnh anh ấy cũng không có bạn gái nào, tôi nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng, bởi vì vạch xuất phát của tôi cao hơn người khác, chỉ cần tôi kiên trì, anh Thẩm sẽ thích tôi, nhưng chị lại xuất hiện, bởi vì sự xuất hiện của chị, tôi mới phát hiện, anh Thẩm đã thay đổi, ít nhất là anh ấy đối với chị không giống với người khác.
"Lúc đầu tôi rất không cam tâm, vì sao tôi đến sớm hơn chị, thời gian làm bạn với anh ấy lâu hơn chị, nhưng người anh ấy thích lại là chị, tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu, tình cảm không thể cưỡng cầu, tôi không cho phép mình biến thành một người ghen tị, hơn nữa tôi cảm thấy mình không hề kém, anh ấy không thích tôi, sau này tôi nhất định sẽ tìm được một người yêu tôi thực sự, tôi sẽ không lãng phí thời gian với người không thích tôi đâu."
"Em... em đừng khóc mà..." Lục Chi Ưu thấy cô ấy cúi đầu nghẹn ngào, tay chân luống cuống, cô đâu có đánh có mắng cô ấy đâu, này này!
Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cho cô ấy.
"Đừng khóc, khóc rồi trôi hết lớp trang điểm xấu lắm." Lục Chi Ưu thật sự không phải là một người biết an ủi người khác.
Tuy lời Mục Viện nói với cô, cô đã nghe rất nhiều lần rồi, trong phim đều có cảnh này, mấy bộ phim Mary Sue kinh điển, cô nghe đến chán rồi, nhưng mà hôm nay nghe Mục Viện nói như thế, Lục Chi Ưu hiểu rõ, đây không phải đóng phim, cũng không phải diễn trò.
Mục Viện nhận khăn giấy của cô, sau đó lau khô nước mắt mới ngẩng đầu lên.
"Tôi không có trang điểm.”
Lục Chi Ưu “...”
XẤU HỔ.
"Đã nói hết những gì ở trong lòng ra rồi, cảm giác rất thoải mái, được rồi, tóm lại hôm nay rất cám ơn chị đã nghe tôi nói nhiều như thế." Mục Viện nhìn thoáng qua di động.
Sắp 6 giờ, Đường Tịch sắp tan làm rồi, không chừng còn đang tìm cô, hôm nay cô đã hẹn cùng ăn tối với cô ấy.
Mục Viện đứng dậy, nói với Lục Chi Ưu.
"Vậy, tôi đi trước, tôi có hẹn với bạn rồi, tạm biệt."
Mục Viện chạy đến cửa bỗng nhiên dừng lại, "À... tôi xin chữ kí của chị không phải vì tôi là fan, mà là bạn tôi thích chị, tôi xin dùm cậu ấy."
Nói xong cô ấy bỏ chạy mất dạng.
Lục Chi Ưu xấu hổ.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế, sao cô lại có cảm giác, mình chưa làm gì hết, không chiến mà thắng thế này.
""
Di động trong tay bỗng nhiên rung lên, cô vội vàng cầm lên liền thấy.
Má ơi!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-108.html.]
Thiếu tí nữa cô bỏ quên Thẩm Trường An rồi.
"Alo?"
"Em đang ở đâu, sao anh không thấy em?"
"Dạ, em ra ngay" Cô vừa nói vừa đứng dậy bước ra khỏi quán.
*
Cô chưa đến cửa bệnh viện đã thấy Thẩm Trường An.
Lục Chi Ưu vui vẻ chạy tới bên anh.
"Em tới rồi nè."
Cô chạy đến trước mặt anh, hai tay tự động dang ra, Thẩm Trường An cười khẽ, dang hai tay đón cô đang vội vàng chạy đến.
"Hi hi" Lục Chi Ưu hé môi, nhưng cô không nói với anh chuyện của Mục Viện.
"Này, Mục Viện, Mục Viện, đó không phải là bác sĩ Thẩm sao? Anh ấy lại còn ôm một cô gái, cô ta là ai vậy?"
Mục Viện và Đường Tich từ bệnh viện đi ra, Đường Tịch tinh mắt nhìn thấy Thẩm Trường An.
"Đi, mình dẫn cậu đi xem thử, là ai? Là cô ả nào dám sờ đến bác sĩ Thẩm của chúng ta." Nói xong, Đường Tịch kéo Mục Viện đi qua.
Mục Viện không nói gì, nếu cậu ấy mà biết, cô ả mà cậu ấy nói chính là nữ thần của cậu ấy, liệu cậu ấy có m.ổ b.ụ.n.g tự sát không nhỉ?"
"Cậu nhìn lầm rồi."
"Làm sao lầm được? Đúng mà!"
"Nè nè.mình có đồ muốn đưa cho cậu" Mục Viện vội vàng giữ cậu ấy lại, sau đó lấy quyển sổ trong túi xách ra.
"Gì thế?"
"Teng teng téng tèng ~"
Mục Viện mở ra trang có chữ kí của Lục Chi Ưu.
Mẹ bà nhà nó!!!!
"OMG, là thật hả? Là chữ ký viết tay hả?" Đường Tịch vội vàng ôm nó vào lòng.
Nhảm nhí, cô ấy kí ngay trước mặt cô đó, không lẽ là giả hả?
"Đương nhiên, chắc chắn là chữ ký viết tay!"
"Quao!"
"Đi, bố dẫn cậu đi ăn cơm, muốn ăn gì cũng được!!!" Đường Tịch ôm cổ Mục Viện.
"Thật hả?"
"Đương nhiên rồi!"
Mục Viện bị Đường Tịch lôi đi, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn hai người Thẩm Trường An, cô thấy Thẩm Trường An chăm sóc giúp Lục Chi Ưu mở cửa xe.
Cô quay lại, không nhìn bọn họ nữa.
Mục Viện, cố lên, quên Thẩm Trường An đi, sau này phải hết sức mà nắm lấy mấy em tiểu thịt tươi nào!