Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:03:02
Lượt xem: 23

Phát sóng được mấy ngày đã trở nên rất hot, trên mạng đều đang gào thét "CP Nghê Nhan" của cô và Hà Cẩn Duyên, chưa đến một tuần đã thu được một lượng fan CP khổng lồ.

 

Mấy hôm nay công ty thừa dịp đang hot mà nhận cho cô không ít quảng cáo, trong đó cũng có cả quảng cáo cùng với Hà Cẩn Duyên.

 

Như lần quay quảng cáo sữa rửa mặt SD này, người đại diện chính là hai người bọn cô.

 

Trường quay SD.

 

Lục Chi Ưu hai tay chống má, nhìn mình trong gương.

 

"Nhìn gì thế hả?" Hà Cẩn Duyên từ phía sau bước tới.

 

"Không có gì, chỉ thấy hơi mệt thôi." Lục Chi Ưu nhìn anh.

 

"Đợi cơn sốt này qua là xong rồi." Hà Cẩn Duyên ngồi bên cạnh Lục Chi Ưu, chắp hai tay lại, chân dài bắt chéo.

 

Lục Chi Ưu dường như nhớ ra cái gì, xoay người hỏi anh, "Đúng rồi, nghe nói cậu chuẩn bị quay hả"

 

"Ừ" Hà Cẩn Duyên thản nhiên trả lời.

 

"Sao, lại đánh nhau thua cậu ta à?" Lục Chi Ưu nhíu mày.

 

"Sao cậu biết?"

 

"Cậu tưởng mình ngốc chắc, hai người các cậu từ nhỏ tới giờ toàn lấy đánh nhau để định thắng thua, sao cậu lại thua cậu ấy vậy?"

 

"Đáng lẽ thiếu tí nữa là thắng rồi."

 

“Tí nữa, cậu lần nào cũng mém tí nữa, cho nên mới bị cậu ấy áp bức, may là mình không phải là con trai, không thì cũng c.h.ế.t chắc..."

 

Hà Cẩn Duyên nhìn cô khinh bỉ, sau đó chắp tay ra sau đầu dựa vào lưng ghế.

 

"Khi nào thì đi Hoành Điếm?"

 

"Bây giờ không đi Hoành Điếm, đi Yên Châu trước đã."

 

"Đi Yên Châu làm gì?"

 

"Đi mời thầy Hạ Uy Nghĩa về làm thầy chỉ đạo võ thuật lần này."

 

"Thầy Hạ Uy Nghĩa? Cậu có lầm không, thầy Hạ đã không nhận làm chỉ đạo võ thuật từ lâu rồi mà."

 

Khó trách Lục Chi Ưu giật mình, vì Hạ Uy Nghĩa là thầy chỉ đạo võ thuật nổi tiếng trong giới, rất nhiều cảnh đánh nhau hoàn mỹ của mấy bộ phim võ thuật kinh điển đều do ông chỉ đạo, cho nên dù là trong giới giải trí hay giới võ thuật, thầy Hạ đều rất nổi danh, nhưng nhiều năm trước thầy đã không làm nghề này nữa, có không ít đạo diễn đến mời ông tiếp tục làm chỉ đạo võ thuật, nhưng đều bị ông từ chối.

 

"Mình biết, nhưng mình đâu còn cách nào khác, phải thử một lần."

 

"Lần này hai cậu đặt cược không nhỏ nhỉ."

 

Đường Dịch từ bên ngoài bước vào.

 

"Cẩn Duyên, Chi Ưu, hai người chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."

 

"Dạ, đi thôi."

 

"Không nói nữa, đi thay đồ đi."

 

"Ừ."

 

Sau khi thay đồ xong, bọn họ bắt đầu quay, hai người rất ăn ý, hơn nữa loại quảng cáo như thế này rất dễ dàng với bọn họ, cho nên rất nhanh là xong.

 

Sau khi quay xong, Hà Cẩn Duyên rời đi, hình như anh ấy còn có lịch trình khác.

 

Lục Chi Ưu thay quần áo, sau đó nhìn đồng hồ, sắp 5 giờ rưỡi rồi, Thẩm Trường An chắc đã tan làm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-107.html.]

Cô bảo Khương Thang đưa mình thẳng đến bệnh viện của Thẩm Trường An.

 

"Cậu về đi." Sau khi xuống xe, Lục Chi Ưu vẫy vẫy tay với Khương Thang.

 

"Dạ, chị Lục, em về trước đây."

 

"Ừ, đi đi."

 

Sau khi Khương Thang đi, Lục Chi Ưu gửi tin nhắn cho Thẩm Trường An bảo là cô đang đứng trước cửa bệnh viện chờ anh, nhận được tin nhắn trả lời của anh rồi cô mới nhét điện thoại vào túi.

 

Cô mang khẩu trang, đeo cái kính râm to đùng, đứng tựa lưng vào cột bên cạnh cửa bệnh viện, vừa nhàm chán lấy chân cọ cọ mặt đất, vừa chờ đợi Thẩm Trường An.

 

Lúc cô đang cúi đầu đá chân thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói vô cùng êm tai.

 

“Lục Chi Ưu?”

 

Cả người Lục Chi Ưu căng cứng, mợ nó, mình đã bọc kĩ như thế, rốt cục là ai, ai lại có thể nhận ra mình thế này.

 

Cô kéo kính râm xuống, nhìn cô gái kia.

 

Wey, đây không phải là cái cô y tá lần trước gặp ở bệnh viện đây sao?

 

Và ở nhà Thẩm Trường An, cô gái trong tấm ảnh tập thể kia cũng chính là cô ấy.

 

"Tôi là Mục Viện, có thể nói chuyện một lát được không?"

 

Lục Chi Ưu nhíu mày.

 

Ồ ~ Mục Viện?

 

Tên cũng nghe quen nữa, cô suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là cô gái thích Thẩm Trường An mà anh đã nói hay sao?

 

Có cảm giác cô gái này đến đây không có ý tốt.

 

Đây là muốn đàm phán hả?

 

*

 

Lục Chi Ưu nhẹ nhàng khuấy ly cà phê.

 

Từ lúc vào đây đến giờ cô gái này không nói một câu nào, cô ấy không nói, vậy cô cũng không thèm nói, đây gọi là lấy tĩnh chế tĩnh, đầu tiên phải lấy khí chất ra áp đảo cô ấy.

 

Lục Chi Ưu không dám nói tính tình của mình tốt, nhưng nếu bàn đến cái này, cô mà xưng thứ hai thì chả ai dám xưng thứ nhất, diễn viên mà, không phải là giả vờ ư, dù không có cũng phải giả vờ là có.

 

Hai người cứ im lặng như thế hết 5 phút, cà phê đã bị Lục Chi Ưu khuấy ngụôi hết rồi.

 

Lúc này Mục Viện bắt đầu cử động, nhưng cô ấy cũng không nói chuyện với cô, mà lấy một cuốn sổ và một cây bút trong giỏ xách ra.

 

Cô ấy đưa bút và sổ cho Lục Chi Ưu.

 

"Làm ơn ký tên vào đây." Mục Viện nói.

 

Lục Chi Ưu nhìn cô, đây là muốn chơi kiểu gì thế?

 

Tuy cô không biết rốt cục Mục Viện muốn làm gì, nhưng vẫn ký tên mình lên sổ.

 

Sau khi ký tên xong, Lục Chi Ưu đẩy quyển sổ trả lại.

 

Mục Viện cầm lấy sổ và bút rồi cất vào giỏ xách.

 

"Cám ơn, làm phiền rồi, tiền cà phê tôi sẽ trả, tôi đi trước đây."

 

Cái gì????

 

Cái gì thế?

Loading...