Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-09-22 13:38:21
Lượt xem: 29
Cái đầu tiên là thời trung học, là ảnh của anh cùng với Thẩm Lạc Dương, trong hình hai người mặc đồng phục, rõ ràng là hai bộ đồng phục giống nhau, nhưng bọn họ mặc vào lại mang đến hai phong cách khác nhau.
Thẩm Trường An mang lại cảm giác sạch sẽ, nhưng Thẩm Lạc Dương bên cạnh lại mang đến một cảm giác hư hỏng, Thẩm Trường An hồi trung học không khác lắm so với bây giờ, nếu có khác thì anh bây giờ thành thục hơn hồi trung học, gương mặt càng thêm sắc nét.
Còn có một tấm hình giống hình chụp tập thể, Lục Chi Ưu đếm thử, trong hình có 5 người, 4 nam, 1 nữ.
Bốn nam sinh kia cô đều biết, ngoại trừ Thẩm Trường An, thì có Thẩm Lạc Dương, Thẩm Ngọc Luân, Mục Lạc, còn có một cô gái trông rất ngây ngô, Lục Chi Ưu cảm thấy hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, cô suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ ra, cô gái trong ảnh chụp này chính là cô y tá lần trước đã gặp ở bệnh viện.
Cô y tá đó có quan hệ gì với bọn họ? Hơn nữa nhìn ảnh chụp, cô y tá này dựa vào Thẩm Trường An rất gần.
*
Thẩm Trường An nhận được tin nhắn của mẹ mình, nói có bất ngờ, anh không nghĩ cũng biết, bất ngờ mẹ nói là gì, vì thế sau khi tan làm liền vội vã lái xe về nhà.
Cửa phòng ngủ không đóng, đứng ở ngoài, anh nhìn Lục Chi Ưu đang đứng cạnh bàn học mình, không biết cô đang nhìn gì, anh bèn bước về phía cô.
Anh đi đến phía sau mà cô vẫn chưa phát hiện, anh liền ôm lấy cô.
Lục Chi Ưu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bỗng dưng bị ôm, cả người cứng đờ, khung hình trong tay mém tí là rơi xuống.
"Xem cái gì mà mất hồn luôn vậy?"
"Anh về rồi hả?" Nghe giọng nói quen thuộc, cảm nhận hương vị quen thuộc trên người anh, Lục Chi Ưu mới buông lỏng, mềm mại dựa vào người anh.
"Ừ"
Thẩm Trường An nhìn thấy khung ảnh trong tay cô.
"Thì ra đang xem hình của anh, bảo sao lại mất hồn như thế."
Lục Chi Ưu không khỏi xoay người lại, nhìn anh.
"Lúc trung học anh đẹp trai như thế, người theo đuổi chắc chắn không ít đâu nhỉ?"
"Hả? Ghen à?"
"Không nhá, trung học người theo anh có nhiều đi nữa, anh bây giờ không phải cũng là của em hay sao? Hơn nữa cũng chỉ có thể là của một mình em."
Lục Chi Ưu bỏ tấm hình trong tay xuống, ôm chặt lấy anh.
Thẩm Trường An tì cằm trên đỉnh đầu cô "Ừ, là của em, chỉ của một mình em."
Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, rồi chậm rãi dời xuống, hôn lên trán, rồi đến chóp mũi, ngay lúc dời đến bên môi thì Lục Chi Ưu bỗng nhiên đẩy anh ra.
"Không được, cửa không đóng, lỡ mẹ Thẩm lên thì sao?"
"Không đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-102.html.]
"Nhưng mà..." Lời còn chưa dứt, môi đã bị Thẩm Trường An bao phủ, hai môi chạm nhau, ma sát, day cắn.
Thẩm Trường An trông thì có vẻ như gầy nhưng thật ra rất rắn chắc, anh đặt cô lên bàn học, tay đặt sau lưng cô, tránh cho cô va vào bàn.
"Xuống ăn cơm thôiá mẹ không thấy gì hếthai đứa cứ tiếp tụctiếp tục đi"
Mẹ Thẩm lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm, không ngờ sẽ thấy cảnh tượng nóng bỏng như thế, ai da, đứa con của bà bình thường nhìn lạnh lùng, thế mà lúc đặt con gái người ta lên bàn học hôn cũng nhiệt tình quá chứ.
Lục Chi Ưu đang đắm chìm trong nụ hôn của Thẩm Trường An, nghe thấy giọng nói của mẹ Thẩm, lập tức tỉnh lại.
Cô vội vàng đẩy Thẩm Trường An ra.
"Đều tại anh hết, xấu hổ chết." Lục Chi Ưu đưa tay sờ mặt mình.
Nóng quá đi!
"Có gì mà xấu hổ, xuống dưới ăn cơm." Thẩm Trường An cười khẽ.
"Anh còn cười?" Lục Chi Ưu không nhịn được chọt chọt anh.
Thẩm Trường An mỉm cười cầm lấy tay cô, "Đi thôi, không xuống dưới, lại càng xấu hổ."
Lục Chi Ưu bị Thẩm Trường An nắm tay dắt xuống lầu, cô không dám nhìn vào đôi mắt đang cười của mẹ Thẩm, thật là dọa người, tuy bình thường nhìn cô trông giống người không biết xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cô cũng là con gái mà.
Vì giảm bớt xấu hổ, Lục Chi Ưu chủ động giúp ba Thẩm bưng thức ăn ra.
Lục Chi Ưu vừa rời khỏi, mẹ Thẩm liền lấy tay khều khều Thẩm Trường An.
"Ngại hả?"
Thẩm Trường An nhìn bà, rồi nói: "Mẹ thấy sao?"
"Hắc hắc hắc"
Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, đầy một bàn, Lục Chi Ưu nhìn mà hoa cả mắt, mỗi một món ăn đều vô cùng tinh xảo, hơn nữa lại rất thơm.
"Ăn cơm thôi, đừng ngẩn nữa." Mẹ Thẩm nhìn ánh mắt của Lục Chi Ưu dán chặt vào bàn ăn, sớm đã biết chuyện cô là một cái máy xay thức ăn.
Tất cả mọi người đều cầm đũa, Lục Chi Ưu cũng cầm lên.
Cô bỏ một miếng nấm hương vào miệng.
Thịt gà nấm hương rất mềm, rất ngon khiến cho cô không khỏi tán thưởng.
"Ba Thẩm, đồ bác nấu ngon quá đi."
Nghe thế ba Thẩm cười cười, "Ngon thì ăn nhiều vào, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn."
"Dạ" Lục Chi Ưu vừa ăn vừa gật đầu.