Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:30:58
Lượt xem: 221

Cô gái mặc váy dài trắng, gió nhẹ gợn lên, thổi qua làn váy bồng bềnh cùng với mái tóc đen dài của cô.

 

“Chi Ưu, cô yên tâm đi, nhân viên đạo cụ đã kiểm tra rồi, cảnh này tuyệt đối an toàn, cô không cần phải sợ.” Đạo diễn mập mạp mặc áo khoác đen, đứng ở dưới vách núi, cầm cái loa nói về phía Lục Chi Ưu ở trên núi.

 

Đây là cảnh thứ 30 của “Thanh sam nghê thường”, chính là cảnh nữ chính bị đuổi giết, rồi lăn xuống vách núi.

 

Lục Chi Ưu cúi đầu nhìn xuống vách núi, tuy rằng đây không phải là vách núi thật, nhưng mà ít ra nó cũng cao gần bằng hai tầng lầu.

 

Đây là bộ phim cổ trang đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên cô phải treo mình trên cáp treo để diễn, trong lòng không tránh khỏi chút lo lắng.

 

Lỡ như cáp treo đột nhiên đứt thì sao đây? Nếu như cô bị hủy dung thì sao? Cô chính là nữ thần quốc dân có hơn 50 triệu fan weibo – Lục Chi Ưu, thôi được rồi, thật ra cô là nữ thần kinh quốc dân.

 

Trong đầu cô bỗng hiện ra rất nhiều khả năng.

 

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của đạo diễn ở phía dưới, cô chỉ có thể gật gật đầu.

 

“Được rồi, tất cả chuẩn bị.”

 

“Action”

 

Đạo diễn vừa dứt lời, cả trường quay đều yên tĩnh, mọi người đều tập trung lên những người đang đứng trên sườn núi.

 

Lục Chi Ưu hít thở thật sâu, chuẩn bị tinh thần thật tốt.

 

“Lac Nghê Thường, người trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn mà chịu trói đi”

 

Nam tử mặc hoa phục lạnh lùng nhìn nàng.

 

“Khoanh tay chịu trói à, ngươi đừng mơ, ta thà c.h.ế.t cũng không cùng ngươi trở về.”

 

Lục Chi Ưu cười lãnh đạm.

 

Nàng nhìn vách núi sâu không thấy đáy, lại nhìn Lương Hoa cách mình không xa.

 

“Ngươi cảm thấy hiện tại còn chỗ trốn sao?” Lương Hoa cười, hắn chậm rãi bước về phía nàng.

 

Lục Chi Ưu im lặng nhìn hắn, nhưng chỉ cần Lương Hoa bước lên một bước, nàng liền lùi về sau một bước.

 

Thấy sự lãnh đạm trong mắt của cô, Lương Hoa kinh hãi.

 

“Ngươi không sợ c.h.ế.t sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-1.html.]

 

“So với chết, ta càng sợ mình trở thành vướng víu cho Nhan Khanh” Nàng nhàn nhạt cười, ánh mắt đầy thâm tình.

 

“Cho nên ngươi không cần lấy ta để uy h.i.ế.p Nhan Khanh, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội”

 

Lương Hoa sửng sốt, hắn vốn thấy Lạc Nghê Thường chỉ là một nữ nhân bình thường, nhưng bây giờ nàng lại vì Nhan Khanh mà hy sinh tính mạng, có c.h.ế.t cũng không sợ.

 

Lục Chi Ưu lui về phía sau, nàng nhìn đội quân phía sau của Lương Hoa, giống như chỉ cần nhìn thêm một giây, chỉ một giây nữa thôi nàng sẽ thấy được bóng dáng quen thuộc ấy, nhưng nàng đã lui đến vách núi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Nhan Khanh.

 

Nàng chầm chậm giang tay, ngã người về phía sau, Lương Hoa không ngờ nàng sẽ thật sự nhảy xuống, không biết tại sao, hắn lại cuống quít muốn bắt được nàng, nhưng tốc độ rơi xuống của nàng quá nhanh, hắn thậm chí còn không chạm đến được làn váy của nàng.

 

Lục Chi Ưu nhắm mắt, giang hai tay ra, cáp treo liền rơi xuống, nhưng cô đột nhiên lại nghe thấy âm thanh “lạch cạch”, giống như cái gì bị đứt.

 

Cô vội vàng mở mắt ra, cô cảm thấy thân thể của mình như bị mất khống chế, quăng về phía trước, đập vào vách núi giả, cô cuống quít dùng tay che lấy mặt mình.

 

Thân thể đau nhức vô cùng khiến cho cô còn có chút ý thức, nhân viên vốn đang ngồi dưới vách núi trong nháy mắt toàn bộ hoảng hốt, phim trường rối loạn, ai đó lớn tiếng hô, “Không xong rồi, cáp treo bị đứt.”

 

“Ai kiểm tra đạo cụ?”

 

“Mau cứu người!”

 

“Lấy đệm đến, nhanh lên!!”

 

“…”

 

Âm thanh huyên náo ầm ĩ sau đó Lục Chi Ưu đều không nghe được, vào lúc chìm vào bóng tối, trong đầu Lục Chi Ưu chỉ có một câu nói, chính là” “Đạo diễn béo! Cả nhà ông chớ! Tôi rủa cả nhà ông! Dám bảo là không nguy hiểm hả?”

 

Lúc Lục Chi Ưu vừa tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là trần nhà màu trắng của bệnh viện, không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

 

Cô cử động một chút, nhưng vừa động, chân liền thấy đau đớn,cô nhịn không được mà khẽ hừ một tiếng.

 

Khương Thang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, vội vàng chạy đến.

 

“Chị Lục, cuối cùng chị cũng tỉnh, tí nữa là em bị chị hù c.h.ế.t rồi.” Khương Thang nắm tay Lục Chi Ưu, lo lắng nói, dáng vẻ như muốn khóc.

 

Lục Chi Ưu chịu không được trợn mắt nhìn cậu, sau đó bỉ ổi mà nói: “Tôi còn chưa c.h.ế.t mà, sao lại khóc như thế, ai không biết còn tưởng rằng tôi đã c.h.ế.t rồi ấy chứ.”

 

“…” 

 

Khương Thang đang buồn, nhưng bị Lục Chi Ưu nói thế làm cho dở khóc dở cười.

 

“Khương Thang, cậu làm ơn đừng làm khuôn mặt dở khóc dở cười được không, xấu c.h.ế.t được.”

Loading...