Tôi Phong Thần Ở Tinh Tế Nhờ Phim Điện Ảnh Địa Cầu - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-03-06 15:17:56
Lượt xem: 12
Sau khi đăng bán xong món đồ, Sở Tân định đi tắm cho khỏe người. Vừa lúc đó, chuông cửa nhà cô reo lên. Cô nghĩ bụng chắc là đồ chuyển phát nhanh mấy món đồ trang trí kiểu cung đình mình đặt đã tới, để tạo không khí viết kịch bản cho nó nhập vai ấy mà.
Sở Tân đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô thấy Carrie đang đứng đó, tay xách hộp quà bánh kẹo. Carrie cười tươi: “Tớ đến chơi với cậu đây!”
“... À.” Sở Tân hơi bất ngờ, vì cô vẫn còn chưa kịp tắm rửa gì cả.
Carrie nhìn lên trán Sở Tân, thấy m.á.u me be bét thì giật mình: “...”
Tám cái chân xúc tu của Carrie đồng loạt thụt lùi lại nhanh chóng.
Nhưng chỉ hai giây sau, Carrie đã hoàn hồn, vội vàng tiến tới gần Sở Tân, vẻ mặt đầy lo lắng: “Cậu bị thương à? Tầng chín tòa nhà mình có bệnh viện nhỏ đó, tớ đưa cậu đi khám nha.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tòa nhà Lâm Thôi này tiện nghi đủ thứ, có cả siêu thị, bệnh viện, rạp chiếu phim, phòng hòa nhạc, nói chung là muốn gì có nấy.
“Không sao đâu, tớ tự làm thôi mà.” Sở Tân nói.
Carrie vẫn chưa yên tâm: “Vậy… hay là đi gặp bác sĩ tâm lý đi?”
Sở Tân nhất thời không biết nói sao.
Thấy Carrie cứ nhìn mình chằm chằm với ánh mắt mong chờ, Sở Tân ho nhẹ một tiếng, nghiêng người tránh ra: “Vào nhà rồi tớ giải thích cho cậu nghe.”
Carrie bĩu môi nhìn Sở Tân. Nếu lát nữa mà Sở Tân không có lý do nào ra hồn, thì dù là đạo diễn nổi tiếng cũng không được phép tự hành hạ bản thân như vậy!
Sau khi Sở Tân đóng cửa lại, cô đi thẳng vào phòng tắm, xịt thuốc cầm m.á.u lên vết thương trên trán, rồi nhét đầu vào máy gội đầu tự động. Cái máy này hay lắm, nước xả ra đã được xử lý đặc biệt, vừa sạch lại vừa giúp người ta thở được bên trong, tiện lợi mà tiết kiệm thời gian.
Cuối cùng, Sở Tân lấy khăn bông trùm lên đầu, rồi đi ra phòng khách ngồi.
“... Hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-57.html.]
Cảm giác ngồi trên ghế sofa sao là lạ.
Sở Tân vén mái tóc dính vào mắt lên, thì ra mình đang ngồi lên mấy cái chân xúc tu của Carrie: “Ôi, xin lỗi xin lỗi.”
Cái tình huống này cũng giống như lúc ngủ chung giường mà vô tình đè lên tóc của bạn gái vậy.
Mặt Carrie phồng lên như cái bánh bao.
Sở Tân xoay xoay cái đồng hồ đeo tay, chiếu ra màn hình trang web bán đấu giá [Chớp nhoáng]: “Tớ phát hiện sừng rồng của mình mọc dài ra thêm chút xíu nữa rồi, nên tớ cắt bớt đi, mài thành bột, đem lên đây bán.”
Sở Tân bấm thêm hai cái nữa, bên cạnh hiện ra đoạn video cô dùng d.a.o cắt sừng rồng của mình.
Sở Tân thấy lý do mình đưa ra rất hợp lý rồi mà.
Nhưng mà, liếc mắt nhìn sang Carrie…
Mặt của Carrie và mấy cái chân xúc tu đều tái mét hết cả lên.
Sừng rồng cũng giống như xúc tu vậy, đều là bộ phận kéo dài của cơ thể. Tuy nhìn thì có vẻ giống chất sừng, nhưng bên trong lại có dây thần kinh, cắt đi là đau lắm đó. Cái video này mà để cho Carrie xem, người cũng có dị chi giống vậy, thì chắc chắn là đồng cảm được cái đau thấu tim gan này.
“Sở Tân, nếu cậu thiếu tiền thì tớ có thể cho cậu mượn, không, tớ cho cậu luôn cũng được, cậu không cần phải làm đau bản thân mình như vậy đâu mà.” Carrie nói giọng như muốn khóc.
“Không phải tại tiền nong đâu.” Sở Tân lắc đầu, giải thích: “Tớ kể cho cậu nghe chuyện thân thế của tớ rồi đúng không? Nếu tớ đứng ra tự nhận mình là dòng m.á.u hoàng thất bị bỏ rơi, thì dù hoàng thất có phản ứng thế nào đi nữa, tớ cũng chỉ là một kẻ đi đòi quyền lợi cho bản thân thôi. Mà cái kiểu đòi quyền lợi này muốn được công chúng chú ý lâu dài thì khó lắm, cho dù hoàng thất có đứng về phía tớ đi nữa, thì chính nghĩa cũng không được lan tỏa rộng rãi, người ta sẽ thấy chán nản, rồi theo bản năng mà lảng tránh cái cảm giác chán nản đó, không ai còn để ý tới nữa. Suy cho cùng, đây vẫn chỉ là nỗi khổ sở và bất hạnh của riêng tớ thôi.”
Giọng điệu của Sở Tân rất bình tĩnh, như thể đang nói về một người xa lạ nào đó vậy.
“Vậy có cách nào để mọi người luôn bàn tán về chuyện này không?” Carrie hỏi.
“Đơn giản thôi, biến nó thành trò giải trí.” Sở Tân nhún vai.
“Tớ không cần sự thương hại, không cần sự giúp đỡ, sau này tớ sẽ lăn lộn trong giới giải trí mà, tớ cần sự chú ý và độ hot của chủ đề. Tớ tung ra cái tin "Công chúa bị bỏ rơi", tớ không cần ai phải công nhận tớ, tớ cứ úp úp mở mở thôi, gợi sự tò mò của mọi người, để cư dân mạng thoải mái mà bàn tán xôn xao về chủ đề này, tớ không cần họ giúp tớ tranh giành bất kỳ quyền lợi nào hết, tớ muốn họ cười nhạo hoàng thất kia.”
“Cha đẻ trên danh nghĩa của tớ cảm thấy xấu hổ vì có tớ, vậy thì tớ phải đứng ở nơi chói sáng nhất vũ trụ, nhắc nhở ông ta về cái nỗi nhục nhã này.”