Cảnh chính chuyển đến Đế Tinh phồn hoa. Cũng là hành tinh mẹ, nhưng phong cách của Đế Tinh hoàn toàn khác Liên Bang. Nơi này dù công nghệ cao nhưng yêu cầu về vẻ đẹp truyền thống cũng rất cao, thường xuyên thấy những họa tiết và hoa văn lưu truyền từ Đế Quốc cổ đại, thế nên thà bỏ đi một chút tính thực dụng để giữ lại hoài bão lãng mạn.
Đây cũng là một trong những lý do Sở Tân chọn Đế Tinh làm địa điểm phá hủy. Những thứ đẹp đẽ khi bị tàn phá lại càng đáng xem.
Một lý do khác là việc phá hủy Đế Tinh vừa có thể tiết kiệm kinh phí (dữ liệu mô hình khi quay Cấm Cung Tuyệt Luyến có thể tái sử dụng), lại vừa khiến chính đạo diễn thích thú, chỉ là lúc chiếu ở Đế Quốc có lẽ sẽ hơi gặp vấn đề một chút khi kiểm duyệt.
Hai địa điểm còn lại được chọn là nhà hát opera Đế Tinh và Đại Lễ Đường.
Nơi đầu tiên sắp diễn ra một buổi hòa nhạc nổi tiếng, xem opera là hoạt động xã giao cực kỳ thịnh hành giữa các chính khách và quý tộc Đế Tinh. Nơi sau đó sắp diễn ra một buổi đấu giá, vật phẩm đấu giá là đá năng lượng mới 《Đá Ares》, một tài nguyên hiếm hoi thuộc số ít có thể bổ sung năng lượng cho chiến hạm không gian, nghe nói còn nhiều công dụng chưa được nghiên cứu ra, là điểm nhấn của buổi đấu giá này.
Để cốt truyện gọn gàng, mạch lạc hơn, Sở Tân không phí quá nhiều cảnh quay cho phần này. Chỉ cần cho khán giả biết an ninh hai nơi đó nghiêm ngặt đến mức nào là đủ.
Cùng lúc đó, sau khi thực hiện trăm lần nhảy không gian, phi thuyền Hủy Diệt cũng đã đến khoảng cách cực hạn mà các phi thuyền mini có thể bay tới Đế Tinh. Hơn trăm chiếc phi thuyền phóng ra từ phi thuyền Hủy Diệt, bay thẳng đến Đế Tinh.
Nguyên Tằng Nhật cũng đã đến một khách sạn 5 sao trên Đế Tinh. Anh bắt chuyện với quản lý, nghe người này nói căn phòng anh đặt có thể nhìn thấy cả nhà hát opera và Đại Lễ Đường đẹp nhất Đế Quốc từ cửa sổ kính sát sàn.
Như đã được gợi ý trước đó đủ nhiều. Nguyên Tằng Nhật quyết định đi bộ đến nhà hát opera xem thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-250.html.]
Tuy nhiên, trước khi đi xem biểu diễn opera, vì chậm trễ chút thời gian anh hùng cứu mỹ nhân trên đường mà anh đến muộn. Bộ lễ phục vốn không quá đắt tiền cũng vì thế mà hơi xộc xệch, sứt sẹo. Sau khi chào hỏi bảo vệ cổng chính, anh liền bước nhanh vào trong. Nếu đi vào lúc buổi diễn đang diễn ra thì hơi bất lịch sự.
Nguyên Tằng Nhật đi vội, và đụng phải một người đàn ông tóc đỏ đang đi ra ở khúc cua.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Xin lỗi...” Câu xin lỗi của anh còn chưa kịp thốt ra, đã thấy người đàn ông tóc đỏ lùi lại chừng ba bước, lông mày nhíu lại, vẻ mặt khó chịu thấy rõ. Toàn thân người đàn ông, trừ khuôn mặt tối tăm ra, đều được quần áo bao kín mít, không lộ một tấc da thịt, xem ra anh ta rất ghét tiếp xúc với người khác.
Người đàn ông tóc đỏ tay cầm cặp tài liệu, lại muốn đi ra ngoài.
“Opera sắp bắt đầu rồi, anh không xem sao?” Nguyên Tằng Nhật giả vờ lơ đãnh hỏi, giác quan thứ sáu của một cảnh sát khiến anh cảm thấy người này hơi kỳ lạ: “Xin lỗi, tôi là cảnh sát, có thể xem trong túi anh đựng gì được không?”
Vừa nói xong, Nguyên Tằng Nhật liền cắn vào má trong. Trước khi tạm thời bị cách chức, vị trí của anh không thấp, quyền hạn ở hành tinh mẹ Liên Bang cao, nên nói quen miệng. Ở Đế Tinh, anh chỉ là một du khách, không có quyền chấp pháp. Lỡ đâu người ta muốn xem giấy tờ tùy thân của anh thì xấu hổ chết. Giả danh cảnh sát ở Đế Quốc bị phạt bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ...
“Được thôi.” Không ngờ, người đàn ông tóc đỏ ban đầu vẻ mặt ghét bỏ lại dịu đi sau khi nghe anh tự xưng là cảnh sát, chủ động đưa cặp tài liệu cho anh. Nguyên Tằng Nhật cũng thật thà không khách sáo kiểm tra một lượt, xác nhận bên trong chỉ có vài tập tài liệu và một máy truyền tin, liền trả lại cho người đàn ông: “Xem ra tôi quá nhạy cảm, bệnh nghề nghiệp rồi. Máy truyền tin của anh kiểu dáng hơi cũ nhỉ.”
“Tôi bình thường ở nơi khá hẻo lánh, không mua được mẫu mới.”
Người đàn ông nhận lại cặp tài liệu, từ túi quần lấy ra một chai xịt khử trùng, thành thạo xịt vào những chỗ Nguyên Tằng Nhật vừa chạm vào. Hắn nhìn về phía anh, mỉm cười: “Opera sắp bắt đầu rồi, nếu chạy vào thì vẫn kịp đấy.”