Sở Tân cho các diễn viên tập  thoại ngay  mặt cô.
Vì đây là phim ngắn, học thoại  khó, nhớ lời là yêu cầu cơ bản và họ đều  .
 khi họ  lên thì  cứ gượng gạo.
Vương Dũng tự thấy điều đó, mặt nhăn nhó hỏi: “  thoại thế nào?”
Cô Trần Minh Nguyệt,  đóng vai bà  chồng cau mày: “Giọng điệu   lố đó.”
Vương Dũng đóng vai Giang Mục, gã nam chính tệ bạc, tham giàu bỏ nghèo,  diễn cảnh hung dữ, sỉ nhục nữ chính Tống Lệ Tư. Lời thoại của Giang Mục khá nhiều.
Vương Dũng xin đạo diễn cho thử   nữa. Sở Tân đồng ý, khẽ giơ tay: “Thử  .”
Được động viên, Vương Dũng gật đầu mạnh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Họ vốn chỉ quen đóng vai quần chúng,  khi lên phim mặt còn   mờ, miễn là   cho đủ cảnh. Lần đầu  giao vai chính,  còn  kỳ vọng, ai cũng  sợ. Dù chỉ là phim ngắn một phút, Vương Dũng vẫn  diễn cho  trò.
Tiểu sử diễn xuất của   quá tệ, đến vai quần chúng cũng khó kiếm.
Vậy mà đạo diễn Sở Tân  chọn   đóng vai chính.
Vương Dũng  khỏi cảm kích.
Chỉ vì sự tin tưởng , dù phim ngắn  một phút,  cũng  dốc hết sức diễn cho !
Thế là…
“5 năm ,      xem thế nào ?”
“Hahaha,   ngủ với ai là quyền của , cô quản  chắc?!”
“Cút , đừng đụng   , cô chẳng qua là  gả cho  thôi chứ gì?”
Ba câu thoại , Vương Dũng cố gằn giọng, tạo vẻ lạnh lùng, xa cách.
“Cái gì, cô  cô  là ai? Cô  điên !”
“Một trăm triệu tinh tệ  tài khoản  á!?”
“Vợ yêu ơi,   đăng ký cưới ngay thôi!”
Ba câu , Vương Dũng thấy lời thoại quá sến sẩm, cần diễn kiểu đè nén, áp bức. Dù  đóng vai chính, nhưng  quần chúng  cũng  dịp thấy diễn viên giỏi diễn,  học lỏm  nhiều, đoán diễn viên xịn của [Vạn Ảnh] chắc cũng diễn .
Nói xong,   quanh, Lục Tiếu Tiếu gật gù: “Tuy  ngại, nhưng  vẻ  dáng!”
Tống Lệ Tư nhẹ nhàng nhận xét: “Cũng cỡ kịch trường cấp ba thôi.”
Diễn dở mà   ngay thì khó lắm,  tập  tập  mới hết gượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-14.html.]
Dù Vương Dũng  cố, vẻ hàm súc của  vẫn cứ gồng, khiến  xem khó hiểu ý đồ nhân vật.
Sở Tân vốn  cách dạy .
 cô chỉ  phim ngắn cho nhanh, chẳng   mà dạy dỗ tỉ mỉ, cô chỉ cần đạt hiệu quả là : “Vương Dũng.”
Bị gọi tên, Vương Dũng giật  đáp.
“Diễn   của , đúng là trình độ kịch trường cấp ba.”
Vương Dũng trong trang phục nam chính, biểu cảm ngơ ngác: Khen  chê đây?
Vương Dũng còn đang ngơ ngác, đạo diễn   tiếp:
“   diễn ở trình độ… tiểu học.”
Bốn  sững sờ,  im lặng như tờ.
Không  là tiến bộ, mà là thụt lùi, còn tụt xuống tận tiểu học nữa!
……
Dưới sự chỉ đạo của Sở Tân, bốn diễn viên  đồ,   phim trường ảo.
Nam chính Vương Dũng mặc đồ  lòe loẹt, áo sơ mi lụa hở ngực. Dáng    gầy nhẳng, vai hẹp, mặt thanh tú, trang điểm   dáng trai bao.
Anh   từng mặc đồ hở hang , trong môi trường thực tế ảo 100%,   nổi hết da gà.
Nghe xong giáo huấn của Sở Tân, cả bốn  đều ngơ ngác.
 là ai?
 đang ở ?
  diễn cái gì?
Sở Tân vung tay, giọng chắc nịch, mạnh mẽ, một  nữa nhấn mạnh cái ý tưởng mới mẻ  nhồi  đầu diễn viên:
“Đừng   kỹ thuật diễn với , ở đây  cần kỹ thuật, vứt hết! Cứ coi  là kẻ tâm thần thích thể hiện,   thì  to,  chửi cứ gào lên, tay chân vung mạnh , cứ thế mà !”
“Bỏ cái ngại ngùng , rụt rè lên phim chỉ tổ đơ mặt, các  đóng quần chúng bao lâu ,  coi thường  đủ ?”
“Giờ đèn đang chiếu  các ,”
“Giờ các  là vai chính!”
Giọng Sở Tân cuốn hút, tay chân khoa trương, cứ như mấy trùm đa cấp thứ thiệt.