Lời lẽ chê bai của Ninh Tân khiến bà Lưu bực , nhưng vẫn đồ đạc nên cố gượng : “Không tại hai đứa con trai của ăn mà còn đẻ lắm con, nhiều miệng nhiều, dám ăn ngon uống như nhà , lương cao còn tiền hoa hồng, cá ăn hết còn phơi khô treo lên.”
Ninh Tân cá đó là chị cả của Tô Du gửi tặng. “Thím , thím hai con trai và một con gái, đừng lóc kể nghèo mặt đứa con rể cũ như . Người ngoài chuyện, mấy của Bình An sẽ mất mặt lắm, thím là con cái, mà còn để già ngoài tiền.”
Thấy vợ cũ tức đến đỏ bừng mặt, thẳng tiền kiếm còn nuôi vợ con, bố ruột, còn thể thêm con, sẽ tiêu tiền cho gia đình vợ cũ nữa, “Thím , nếu thím sẵn lòng cho Bình An một bữa cơm, đó là lòng bà ngoại nhớ cháu ngoại, nếu cũng trách thím, dù thím cũng đang dựa con trai để sống.”
Dầu muối thấm, bà Lưu ngờ chỉ trong nửa năm, con rể út nghiêng về phía con hồ ly tinh, nếu con hồ ly tinh đó sinh con thì còn thể thống gì nữa? “ là kế thì bố dượng, Bình An đáng thương, đáng thương cho bà già cũng giúp nó, đứa trẻ khổ, đáng lẽ nên theo nó, sống đời chỉ thêm tội.” Bà thành tâm bày tỏ sự thương xót cho cháu ngoại.
“Thím còn theo thím, theo ông già thím, càng theo con gái thím, con trai thể theo nó ? Nó còn đưa thím quan tài nữa cơ.” Ninh Tân bà già trù ẻo con trai c.h.ế.t sớm, bất kể bà lỡ lời , mặt lạnh, nghiêm giọng mắng một trận đuổi bà khỏi cửa: “Sau đừng đến nhà nữa, con trai khổ, nó mất còn chính bà ngoại ruột trù cho c.h.ế.t sớm, thím đừng bước chân nhà nữa!”
Anh quan tâm ngoài nghĩ gì, khóa cửa , mặt nặng trình trịch ngoài, cũng thèm để ý đến những đang chuyện với .
“ ý đó, lỡ lời thôi.” Bà Lưu giải thích với bóng lưng Ninh Tân, sang những bà già đang dỗ con nít kêu oan: “ thề là trù bản c.h.ế.t cũng trù Bình An! Nó là cháu ngoại ruột của mà!”
“Ninh Tân cũng chỉ là tức giận nhất thời, bà đừng để bụng. Bà là bà ngoại ruột của Bình An, chuyện cho bà đến nhà .” Có khuyên một câu.
Có đưa bậc thang, bà Lưu cũng nhân cơ hội đó bước xuống, dặn dò như gửi gắm con cái: “ ăn , chào đón, nhà ở xa. Lại phiền hàng xóm láng giềng các cô đây. Nếu cháu đánh, phiền các cô lên tiếng ngăn giùm, Bình An còn nhỏ, đ.á.n.h mắng bắt nạt mà ai che chở cho, sợ nó đe dọa nên dám với bố nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/chuong-42-ba-ngoai-cua-binh-an-nem-trai-dang-2.html.]
Trong lúc những khác đang đồng ý, bác gái Ngô đang gốc cây dán hộp diêm : “Chị , chị nghĩ nhiều quá , đây là xã hội cũ, chị cứ như Tô Du hại đời Bình An ? ban ngày dán hộp diêm ngoài hẻm, ban đêm ngủ sâu giấc, từng thấy tiếng của cháu ngoại chị, nhưng tiếng thì ít , thằng bé cũng mập hơn cao hơn . Người già đến lúc hưởng phúc , chúng đừng lo lắng vớ vẩn, rối loạn gia đình bọn trẻ nữa.”
Đợi bà ngoại Bình An mặt mày tối sầm bỏ , hỏi bác gái Ngô tự dưng đỡ cho Tô Du, nhận lợi lộc gì ?
“ sự thật ? Ai trong mấy thấy Bình An bao giờ ?” Bác gái Ngô chính là hòa giải hôm Tô Du cãi với Đỗ Tiểu Quyên, bác ném chiếc hộp diêm dán xong giỏ, hoạt động khớp ngón tay, tiếp: “Mười kế thì bảy độc ác, hai thì chúng , nhưng ít nhất cũng một . thấy Tô Du giống lòng độc địa. Trước đây cô trông vẻ khổ sở, bây giờ...”
Bác gái Ngô lắc đầu, bác rõ về tính cách Tô Du, “ tóm , cô giống chuyện bẩn thỉu.”
Tối đó, Tô Du tan trở về, lúc cô đang thái thức ăn, Ninh Tân kể chuyện buổi chiều, cầu xin cô: “Em chắc cũng nhận , tính cách Bình An ngây ngô, dễ là hiểu chuyện, khó là dễ dụ, tham ăn quên đòn. Nó đến nhà bà ngoại nó chắc chắn lời ý , sợ nó bà ngoại nó ảnh hưởng, em xem nhà, em thể ngăn nó , đừng để nó nhà bà ngoại nó ?”
Tô Du nhận gánh nặng , cô gì cũng cô sai, nếu cô ngăn Bình An cho về nhà bà ngoại, trẻ con những gì nên những gì nên. Cậu bé mà lỡ mồm , thì xong đời, ngoài sẽ thêu dệt cô như thế nào, đến lúc đó bà ngoại Bình An đến tát cô, bố cô chắc cũng chẳng mặt mũi nào đến đòi công bằng cho cô.
“Một câu của còn hơn mười câu trăm câu của em. Nếu nó , hãy hứa là lúc nghỉ ngơi sẽ dẫn nó về nhà bà ngoại nó. Nó về nhà bà ngoại, chắc chắn là cảm thấy ở nhà thoải mái, nếu em còn ngăn cản cho nó , nó càng nảy sinh suy nghĩ.” Tô Du uyển chuyển từ chối.
“Em cũng , sẽ chuyện với nó.” Bị từ chối cũng thêm gì nữa, chuyện với Bình An vì bé hỏi tại , bịa lý do lừa , phiền phức.
Mỗi bước mỗi xa
“À đúng , năm nay cho Bình An và Tiểu Viễn nhập học , bảy tám tuổi mà còn đếm. Anh tranh thủ lúc còn ở nhà, hỏi xem nhập học cần chuẩn những gì .” Tô Du rõ điều kiện nhập học thời đại , cô sợ Tiểu Viễn thể học ở công xã, vì hộ khẩu của nhóc ở trong thôn.
“Ừ, .” Vậy sẽ hỏi chuyện học với Bình An .