Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 94.1
Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:58:24
Lượt xem: 555
【Bạn không cô đơn đâu, đầu của streamer đều đỏ ửng lên rồi kìa, diễn xuất không đạo cụ mà có thể làm được đến mức này sao?】
Thương Nguyệt ở trong sân xoa xoa đôi mắt còn đang ngái ngủ, ngáp một cái, chuẩn bị đi tiếp khách.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh Trương và cư dân mạng, Thương Nguyệt nhấc cao chân, bước qua bậc cửa, căn bản không hề va vào thứ gì, vô cùng tự nhiên đi tới.
Anh Trương hoàn hồn, vội vàng hỏi: “Em gái, tại sao em có thể đi qua, mà anh lại không đi qua được?”
Thương Nguyệt liếc mắt nhìn anh ta, nhướng mày, nhớ tới những gì An Như Cố đã nói với mình trước đó, bèn thản nhiên nói: “Bởi vì anh không có duyên với cô ấy.”
Anh Trương: “???”
Cư dân mạng: “???”
Nhìn thấy chiếc gậy selfie trong tay anh Trương, cô ấy có trách nhiệm nhắc nhở: “Quay phim thì được, nhưng đừng bất kính với thần linh, nếu không sẽ gặp xui xẻo đấy.”
Trước đó có mấy người ở chính điện không nghe lời khuyên can, không những cười cợt, mà còn chế giễu tượng thần, khiến mọi người xung quanh phải ngoái đầu nhìn với ánh mắt tức giận.
Mấy người này sau khi về nhà đều bị ốm nặng, xui xẻo đến mức đi đường bằng phẳng cũng có thể bị ngã, vội vàng quay lại Đạo quan cầu cứu.
Họ nghe lời An Như Cố, thành tâm sám hối trước tượng thần, vận xui mới tiêu tan một chút, nhưng vẫn chưa hết hẳn.
Một ngày tốt lành
Xét cho cùng, không phải lời xin lỗi nào cũng được tha thứ, thần linh cũng có lúc nổi giận.
Anh Trương vừa mới chứng kiến sự việc vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, nghe vậy liền cảm thấy lưng lạnh toát, vội vàng hạ gậy selfie xuống, cố gắng nặn ra nụ cười: “Vâng, vâng, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Chủ nhân của Đạo quan này thật là thần bí!
Bên trong sân sau.
An Như Cố đang lật xem một cuốn sách về trận pháp, bên trong có ghi chép về trận pháp phong thủy âm dương.
Chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng chính là sự hài hòa của ba trạng thái: Thiên trường, Địa trường và Nhân trường. Năng lượng giữa trời và đất tương hỗ lẫn nhau, hội tụ vào Nhân trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-94-1.html.]
Ai có duyên với ai, kỳ thực là thể hiện của năng lượng từ trường giữa trời, đất và con người.
Cô không muốn bị làm phiền, nên đã nghiên cứu ra một loại trận pháp mới dựa trên trận pháp cơ bản, gọi là trận pháp Duyên.
Chỉ những người có duyên với cô, cũng chính là những người có từ trường tương hút, mới có thể tự do ra vào sân sau, những người khác đều không được.
Sau khi trận pháp này được lập ra, sân sau của cô đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cô gập sách lại, cầm điện thoại giấy âm phủ lên, mở ứng dụng Báo Mộng, bên trong có rất nhiều nhiệm vụ treo thưởng báo mộng. Quỷ quái bình thường âm khí rất ít, pháp lực thấp kém, căn bản không thể tự mình báo mộng, chỉ có thể nhờ quỷ sai giúp đỡ.
An Như Cố lướt lướt, bỗng nhiên nhìn thấy mấy cái tên quen thuộc, Trương Phàm, Vệ Hải Thần, Giang Thục Mẫn.
Họ đều c.h.ế.t trong cùng một vụ tai nạn xe liên hoàn, lần đầu tiên cô livestream ở địa phủ, đã đi câu hồn ba người bọn họ.
Cô mở trang của Trương Phàm, thông tin ủy thác đập vào mắt: “Cháu ngoại của tôi rất nhớ mẹ nó, muốn mẹ nó gửi thêm ít tiền xuống.”
Ba người này cũng coi như là người có duyên với cô, An Như Cố bèn nhận hết tất cả các nhiệm vụ ủy thác này.
Cô lấy lệnh bài màu đen mà ty Báo Mộng đưa cho, thắp ba nén hương lên lệnh bài, trong lòng niệm ngày sinh tháng đẻ và họ tên của ba người họ. Hương dần dần cháy, khói bay nghi ngút, bay lên trời cao.
Hương có thể thông với thần linh. Tối nay, ba người này có thể tiến vào giấc mơ của người thân.
Đêm đó.
Mẹ của Trương Phàm ngồi trên giường, tay phải cầm khung ảnh, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, có chút thất thần.
Chồng cô thấy vậy, thở dài: “Tiểu Phương, hôm đó em cũng xem livestream rồi mà? Streamer đã nói rồi, địa phủ là có thật, người c.h.ế.t đi sẽ không biến mất. Tiểu Phàm vẫn còn sống khỏe mạnh, em đừng đau lòng nữa."
“Em biết.” Mẹ của Trương Phàm u buồn nói.
Mấy ngày đầu sau khi con trai qua đời, ban đêm cô ấy căn bản không ngủ được, cứ nằm trừng mắt cho đến sáng, trước mắt toàn là cảnh tượng con trai gặp tai nạn xe. Cô ấy luôn tự hỏi, nếu lúc đó mình đưa tay kéo nó lại, thì mọi chuyện có thể đã khác.
Nhưng trên đời không có chữ 'nếu như'.
Căn phòng của con trai vẫn là căn phòng đó, nhưng người thì đã không còn nữa.