Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 92.4
Cập nhật lúc: 2024-10-21 20:05:29
Lượt xem: 799
Lúc này, trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên tin nhắn do nền tảng xe taxi gửi đến: [Tài xế: Xin lỗi, bên tôi đột nhiên có chút việc gấp, mười phút nữa tôi đến đón cô được không?]
Tài xế xe taxi của cô ấy vẫn chưa đến, vậy thì cô ấy đã lên nhầm xe của ai?
Trong lòng Tiểu Lâm "lộp bộp" một tiếng, thầm kêu không ổn, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên, cả người run rẩy, nhìn về phía ghế lái.
Ngồi trên ghế lái là một người đàn ông cao lớn, hai tay đặt trên vô lăng, cả người bị bao phủ trong bóng tối, bóng lưng trông vô cùng âm u, đáng sợ.
Cô ấy đã lên xe lâu như vậy, sao người đàn ông bình thường lại không nói gì, im lặng để cô ấy ngồi trên xe của mình?
Chắc chắn anh ta có vấn đề!
Trong nháy mắt, vô số tin tức về những cô gái đi làm về muộn bị hại trên đường hiện lên trong đầu, nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy cô ấy.
Bây giờ đã muộn như vậy, xung quanh chẳng có ai, nếu đối phương nảy sinh ý đồ xấu, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu.
"A a a a a a, đừng g.i.ế.c tôi, đừng g.i.ế.c tôi!" Tiểu Lâm như nhớ ra điều gì đó, hét lớn như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, cố gắng uy h.i.ế.p đối phương.
"Trên đời này có địa ngục, anh không được g.i.ế.c tôi, g.i.ế.c tôi anh sẽ phải xuống địa ngục!"
"Anh có biết Đao Cưa Địa Ngục là gì không, sẽ cưa anh thành hai nửa!!!"
Cô ấy vừa hét lớn, vừa đặt tay phải lên tay nắm cửa, kéo mạnh, nhanh chóng bước xuống xe.
Kết quả, lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Cô gái, cô không cần lấy địa ngục ra dọa tôi, tôi đã xem livestream đó rồi, tôi cảm thấy tôi sẽ không xuống địa ngục."
"Tôi chỉ tò mò, khi nào thì cô mới xuống xe thôi."
Tiểu Lâm: "???"
Bước chân cô ấy dừng lại, cả người cứng đờ, ngây ngốc đứng im tại chỗ: "Anh có ý gì?"
"Không có ý gì, cô mau xuống xe đi, nếu không bạn gái tôi đến, cô ấy sẽ hiểu lầm." Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Tiểu Lâm: "..."
Sau một hồi trao đổi, mặt Tiểu Lâm đỏ bừng, lúc này mới biết mình đã hiểu lầm, đành phải cảm ơn đối phương, sau đó bỏ chạy.
Thì ra, đối phương tưởng rằng cô ấy gặp chuyện gì đó khó khăn, muốn ngồi trên xe một lúc, nên mới không đuổi cô ấy xuống xe...
Xấu hổ quá!
Tin tức lan truyền trên các nền tảng lớn, còn An Như Cố lúc này vẫn đang ở địa phủ, ung dung tự tại đi dạo cùng tiểu cương thi.
Cô đã làm thủ tục ở Ty Báo Mộng, học được kỹ năng báo mộng, theo hướng dẫn của người khác, tải xuống ứng dụng Báo Mộng trên chợ ứng dụng của điện thoại giấy.
Khách hàng sẽ đăng yêu cầu trên ứng dụng này, bên dưới bài đăng ghi rõ thù lao, bao gồm nhưng không giới hạn ở tiền âm phủ, trâm cài tóc, ngọc bội...
Cô liếc nhìn, phát hiện ra rất nhiều người có nhu cầu báo mộng. Nhưng báo mộng rất hao tổn pháp lực, nên âm sai sẵn sàng nhận việc này không nhiều.
Pháp lực của cô vô cùng thâm hậu, định đến nhân gian rồi mới nhận nhiệm vụ.
Chợ ở địa phủ được gọi là Quỷ Thị.
Những hồn ma giàu có lúc còn sống sẽ bán đồ tùy táng của mình, những hồn ma có tay nghề sẽ bán đồ thủ công do mình làm ra, những người không có gì cả thì bán chính bản thân mình, đến nhà người khác làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-92-4.html.]
Không khác gì chợ ở nhân gian.
Tiểu cương thi cầm một bó hoa bỉ ngạn mua ở Quỷ Thị, bị vẻ đẹp của nó quyến rũ, tò mò đưa mũi lại gần ngửi.
Phấn hoa bay vào mũi, khiến nó hắt hơi liên tục, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại, lẩm bẩm: "Em ngửi hoa bình thường, căn bản sẽ không bị như vậy."
Gần Đạo quan Xuất Vân có rất nhiều hoa, lúc trước, hoa quế nở rộ, Thương Nguyệt đã hái rất nhiều hoa quế xuống, nó ngửi cả buổi trời cũng không bị hắt hơi.
Nó là cương thi, hệ thống thần kinh khác với người thường, theo lý mà nói, không nên hắt hơi vì phấn hoa.
"Hoa bỉ ngạn, có thể chiêu hồn." An Như Cố nói: "Nó tác động trực tiếp lên linh hồn của em."
Tiểu cương thi: "... Đáng sợ quá."
Tiểu cương thi sợ hãi như đang cầm củ khoai lang nóng, vội vàng nhét hoa bỉ ngạn vào túi: "Vậy em không chơi nữa."
Nó còn nhỏ, ham chơi, không lâu sau liền bị thứ mới thu hút, hào hứng chạy đến trước gian hàng: "Cái mặt nạ này đẹp quá."
Trước mặt nó là một chiếc mặt nạ hồ ly, được chế tác tinh xảo, màu sắc rực rỡ, thần thái sống động như thật, đẹp vô cùng.
Chủ quầy nhiệt tình nói: "Cô bé thật có mắt nhìn, trước đây tôi là thợ thủ công trong cung, đồ vật do tôi làm ra, ngay cả Hoàng thượng cũng dùng, còn ban thưởng cho rất nhiều đại thần. Đồ vật do tôi làm ra, đều là bảo vật gia truyền!"
Tiểu cương thi không hiểu Hoàng thượng và đại thần là gì, chỉ cảm thấy rất lợi hại, ngây ngốc gật đầu: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Chủ quầy thấy nó là trẻ con, trong lòng cười thầm, hét giá trên trời: "Ba trăm nghìn tiền âm phủ, đảm bảo cô bé sẽ được hưởng thụ giống như Hoàng thượng."
Tiền của phụ nữ và trẻ con là dễ kiếm nhất, hai vị khách này đều có đủ!
Tiểu cương thi nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực: "Nghe có vẻ lợi hại quá."
"Đương nhiên rồi, còn chần chờ gì nữa, mua ngay thôi!" Chủ quầy xúi giục.
An Như Cố: "..."
An Như Cố tiện tay cầm chiếc mặt nạ lên, lật qua lật lại xem xét, chất lượng quả thực rất tốt: "Hai trăm tiền âm phủ, không thể hơn được nữa, chỉ đáng giá từng này thôi.
Tổ tiên của ông là ai, không cần tôi nói nhiều, hẳn là ông tự biết rõ."
Chủ quầy: "???"
Chủ quầy bỗng nhiên cảm thấy chột dạ: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tổ tiên tôi là thợ thủ công trong cung, còn có thể là ai nữa? Cô đừng nói bậy bạ."
"Nhưng ông không cha, không mẹ, là trẻ mồ côi, sau khi vào cung, làm..."
Còn chưa đợi An Như Cố nói hết, chủ quầy lập tức đổi giọng, khóc lóc nói: "Hai trăm, hai trăm, hai trăm, hai trăm, đừng nói nữa, chị gái, tôi xin cô đấy."
Hắn còn muốn giữ chút thể diện trước mặt những hồn ma khác.
An Như Cố thấy hắn như vậy, cũng không làm khó hắn, sau khi trả tiền, liền nhận lấy chiếc mặt nạ.
Chỉ có tiền được ban phước nguyện lực màu vàng mới có thể được gửi vào Thiên Địa Ngân Hàng, vì vậy, tình trạng lạm phát ở địa phủ không nghiêm trọng, tiền rất có giá trị.
Một ngày tốt lành
Hai trăm đồng tiền âm phủ đã có thể mua được một chiếc mặt nạ được chế tác tinh xảo.
Lần trước, Diêm Vương đã phát cho cô tám trăm tỷ tiền âm phủ, Thương Nguyệt nói rằng cô có thể coi là người giàu nhất địa phủ.
Cô vẫn luôn không đến địa phủ, tiền cũng không tiêu được. Bây giờ đến địa phủ mới phát hiện ra, tiền âm phủ cũng rất hữu dụng.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói có chút gấp gáp của một người đàn ông trẻ tuổi: "Cô gái, tôi đã xem livestream của cô, nghe nói cô xem bói rất giỏi, cô có thể xem giúp tôi chuyện tình duyên được không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là người quen, chính là người đàn ông đứng cạnh Mạnh Bà lúc nãy.
Con người thì thôi đi, vậy mà đến ma cũng muốn tìm cô xem bói tình duyên...