Điều chỉnh  thở,  thẳng phía , căn chỉnh hồng tâm,  bóp cò.
Trúng giữa trán tên cướp, con tin  an .
Chúng  vội vàng chạy tới,  ngờ    đất  giơ ngón tay cái về phía , : “Cảnh sát Trương, đỉnh!”
6.
Lạ thật,      họ gì nhỉ?
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa hai công dân  cấp cứu, trời phù hộ, họ đều  .
  khen thưởng vì thành tích xuất sắc trong việc tiêu diệt tên cướp, cộng thêm việc phó trưởng đồn   sắp nghỉ hưu, nên   nhận vị trí của  .
Một ngày  khi nhậm chức,   mời phó trưởng đồn một bữa thịnh soạn, cảm ơn    bồi dưỡng .
Phó trưởng đồn cũng  vui, chỉ là khi  cảm ơn    nhắc nhở   luyện tập b.ắ.n súng,    chút nghi ngờ,  rằng   nhớ  từng  việc đó.
 nghĩ điều  chẳng  gì cả, lớn tuổi  trí nhớ  , nhất thời quên mất cũng là chuyện bình thường.
Đến ngày   hôm ,   cảm thấy  chút trùng hợp: Bàn  việc mới của  chính là bàn  việc cũ của phó trưởng đồn, đương nhiên cũng thừa hưởng chiếc máy in cũ của  .
Rốt cuộc ai  bỏ những tờ giấy đó  tủ quần áo của ? Lẽ nào là chính ?
Ngoại truyện 2: Cuộc điện thoại kỳ lạ
 tên là Trần Mặc Tuyên, năm nay 6 tuổi.
Bố  đối xử với   , tình cảm của hai  họ cũng  bền chặt.
 đôi khi cả nhà   chơi, hai  họ cứ dính lấy  mãi.
  thấy  bên cạnh : “Đôi vợ chồng  sến sẩm quá, may mà   bố  , nếu  thì mất mặt c.h.ế.t.”
Chuyện  là  ?  cũng  hiểu cho lắm.
Nhà  còn  một chuyện kỳ lạ nữa, tường phòng khách nhà  khác đều treo những bức tranh  hoặc ảnh gia đình.
Còn nhà  thì lạ lắm, treo một chiếc điện thoại cũ nát, hư hỏng  nặng.
 hỏi bố : “Chiếc điện thoại  để  gì  ạ?”
Họ luôn  mà  trả lời.
 vốn  thấy  gì, cũng   hỏi nữa.
Thế nhưng hôm nay, chiếc điện thoại  bỗng nhiên đổ chuông.
 nhấn nút  màu xanh, bên trong truyền đến giọng một  chị: “Alo? Mẹ ơi? Tối nay con  về ăn cơm ,   đừng để dành phần cơm cho con nhé.”
Người chị  gọi nhầm     ạ?
  vọng  điện thoại: “Chị ơi! Chị gọi nhầm  ! Nhà em    của chị, chỉ   của em thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-nhan-duoc-dien-thoai-tu-nguoi-vo-da-mat/chuong-7-full.html.]
Người chị ở đầu dây bên  im lặng, đột nhiên chị  hỏi: “Bé con,   tên en là Trần Mặc Tuyên,  em tên Mục Tuyên, bố em tên là Trần Mặc ?”
 gật đầu: “ , chị là   của em hả?”
Người chị ở đầu dây bên   kích động: “Coi như là   , Mặc Tuyên , em  chị  , em hãy giúp chị mua ít đồ  ?”
 : “Dạ  ạ, nhưng em   tiền.”
Người chị ở đầu dây bên   khẽ: “Không ,  đây chị  cất tiền ở nhà em , em tìm ở mặt bên của ngăn tủ thứ ba trong tủ giày, tiền của bố...  , tiền của chị  cất trong hộp dụng cụ ở đó.”
“Em lấy tiền xong, xuống trạm xổ   lầu, mua một tờ vé , em đợi chị tra  nhé. Ừm, chọn vé  02, 06...”
Người chị đó  một dãy , bảo   mua vé , dù   hiểu chuyện  là , nhưng vẫn quyết định  mua giúp chị .
Chị  cho  một cảm giác   thiết, khiến   kìm   giúp đỡ.
  theo lời chị , trong hộp dụng cụ ở tủ giày,   tìm thấy một khoản tiền, rút  năm đồng  xuống lầu mua vé .
Cô bán vé   thấy  cầm tiền  mua vé  thì  tủm tỉm, còn tặng  hai cây kẹo mút.
Khi  mua vé  về,  gọi  cho  chị đó, nhưng  phát hiện chiếc điện thoại đó   hết pin, lạ thật đó.
Chiều hôm , điện thoại  đổ chuông,   máy, vẫn là  chị hôm qua.
Chị   lo lắng: “Mặc Tuyên , hôm qua em  mua vé  ?”
“Mua  ạ, cô bán vé  còn tặng em hai cây kẹo mút nữa, chị đến nhà em , chúng  cùng ăn.”
Chị  thở phào nhẹ nhõm: “Không , em cứ tự ăn ,  bây giờ em mở TV lên, sắp công bố kết quả  đó, xem vé   trúng .”
 mở TV, đúng lúc  TV đang phát chương trình công bố giải,  so  của  với   TV,  hét  điện thoại: “Chị ơi,  trùng  nào cả!”
Người chị đó thở dài một : “Haizz, quả nhiên  đời   bữa ăn nào miễn phí. Thôi   Mặc Tuyên, em  chơi .”
“Dạ !”
  định cúp máy,  chị đó đột nhiên  với giọng trầm trọng: “Mặc Tuyên, em  trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ bên , hiểu ?”
 : “Em vẫn luôn thích chơi với  mà,   ạ? Sau   thể chơi với  nữa ?”
Người chị ở đầu dây bên  giọng  trầm thấp: “Haizz,  nhanh em sẽ hiểu thôi.”
“Vốn dĩ chị ... em  thích , nhưng...”
“ đợi đến khi em lên lớp một,  sẽ phát hiện thành tích của em luôn  chót lớp, ngày tháng sung sướng của em sẽ kết thúc.”
“Cố lên, Mặc Tuyên.”
Nói xong,  chị ở đầu dây bên  cúp điện thoại.
   tờ lịch trong nhà, ngày mai là ngày đầu tiên   học tiểu học,   nên lo lắng  nhỉ?
(Hết)