Lần  Thẩm Dật  dừng  ở cổng sân mà xông thẳng , mang theo một   lạnh. Mặt  tái mét, tay cầm mấy tờ giấy, đập mạnh xuống bàn  mặt Lâm Vãn.
Đó là mấy tờ giấy ghi chép  tiền hoa hồng lưu hành nội bộ trong "phường thêu",    cách nào  rơi  tay .
"Lâm Vãn!" Hắn gầm lên cả họ lẫn tên, giọng  vì tức giận mà  chút méo mó: “Người đúng là  bản lĩnh lớn! Dám tụ tập  ở hậu viện  cái nghề buôn bán hạ tiện ! Lôi kéo hạ nhân, kết bè kéo cánh! Trong mắt ngươi còn  gia pháp ? Còn   ?!"
Lồng n.g.ự.c  phập phồng dữ dội, chỉ  mấy tờ giấy: "Nhìn ! Nhìn ! Một bà tử  việc nặng, một tháng   thể  chia ba lạng bạc! Còn nhiều hơn tiền tiêu vặt hàng tháng của bà ! Ngươi bảo những hạ nhân khác nghĩ thế nào? Để mẫu  và phu nhân nghĩ thế nào? Ngươi đây rõ ràng là đang phá hoại nền tảng của Thẩm phủ! Bôi nhọ gia phong!"
Lâm Vãn đặt bút xuống, chậm rãi  dậy. Nàng   mấy tờ giấy đó, ánh mắt bình tĩnh đối diện với cái  phẫn nộ của Thẩm Dật.
Than trong noãn các cháy rực, ấm áp dễ chịu, soi tỏ khuôn mặt tĩnh lặng của nàng, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với vẻ tức tối hổn hển của Thẩm Dật.
"Phu quân," nàng mở lời, giọng  lớn, nhưng  rõ ràng át cả tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ: “Hôm nay  đến đây là  hỏi tội,  là ... chia một chén canh?"
Thẩm Dật sững , như thể  hiểu nàng đang  gì.
Lâm Vãn   cho  thời gian phản ứng, tiếp tục  một cách thản nhiên, thậm chí còn mang theo một nụ  như  như : "Nếu là hỏi tội,   xin nhận phạt. Chỉ là, trong phủ  , bây giờ  dựa  chút 'nghề buôn bán hạ tiện'  của   để  thêm của riêng, sống yên  cũng  ít, nếu điều tra nghiêm ngặt, e là động tĩnh  nhỏ. Còn nếu  chia canh..."
Nàng ngừng , ánh mắt lướt qua gương mặt  phần buồn  vì kinh ngạc và tức giận của Thẩm Dật, giọng điệu nhẹ như , nhưng từng chữ  nặng như búa tạ:
"Xin , ngay cả tiêu chuẩn tiêu dùng thấp nhất của , ngài cũng  đạt ."
"Xin , ngay cả tiêu chuẩn tiêu dùng thấp nhất của , ngài cũng  đạt ."
Câu   như một tiếng sét đ.á.n.h ngang noãn các, át cả tiếng than nổ lách tách và tiếng gió tuyết gào thét ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-mo-day-chuyen-san-xuat-noi-hau-vien/chuong-6.html.]
Vẻ thịnh nộ  mặt Thẩm Dật đông cứng , chuyển thành một sự hoang mang  thể tin nổi, như thể  hiểu nổi câu  quá hiện đại, quá thẳng thừng, và cũng quá sỉ nhục . Hắn há miệng, cổ họng phát  những tiếng khò khè kỳ lạ, như  thứ gì đó bóp nghẹt.
Dạ Miêu
"Ngươi... ngươi  cái gì?" Cuối cùng  cũng tìm   giọng , chói tai đến gai .
Lâm Vãn     nữa. Nàng xoay , lấy từ chiếc tủ thấp phía   một cuốn sổ  đóng gáy ngay ngắn, dày hơn nhiều so với cuốn sổ ghi chép hằng ngày. Trên bìa là những nét chữ thanh tú mà mạnh mẽ: "Sổ sách Thu Chi".
Nàng mở cuốn sổ , đẩy đến  mặt Thẩm Dật, đầu ngón tay điểm lên những hạng mục  liệt kê rõ ràng  đó.
"Mời ngài xem," giọng nàng vẫn bình tĩnh, như đang trình bày một sự thật  liên quan đến : “Thiếp   phủ ba năm, tiền tiêu vặt hàng tháng năm lạng, tổng cộng một trăm tám mươi lạng. Trong thời gian đó, phu nhân ban thưởng lễ tết, quần áo cũ quy   bốn mươi lạng. Ngài... thưởng hai bộ trâm cài, quy   đến mười lạng. Lúc   bệnh, trong phủ mời thầy kê thuốc, tốn  mười lăm lạng. Chi tiêu hằng ngày, lo lót hạ nhân, đều từ tiền tiêu vặt mà ,  từng xin thêm."
Đầu ngón tay nàng di chuyển xuống , dừng  ở một hàng chữ    đậm.
"Còn từ khi   kinh doanh phường thêu, trong vòng bảy tháng, tiền vốn đầu tư, vật liệu, nhân công, chi phí lót đường, tổng cộng là..." Nàng ngừng ,  một con : “Ba trăm tám mươi bảy lạng. Trong đó, hai trăm lạng là do   bán hết của hồi môn mà . Số còn  là các tỷ  tự nguyện góp vốn."
Ánh mắt Thẩm Dật dán chặt  con  đó, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch. Ba trăm tám mươi bảy lạng! Đây gần bằng nửa năm bổng lộc của !Một phụ nhân chốn thâm trạch, lấy   lá gan đó? Lấy   bản lĩnh đó?
"Còn về lợi nhuận," Lâm Vãn lật sang trang khác, đầu ngón tay lướt qua một dãy  còn lớn hơn: “Trừ  hoa hồng, tiền công trả định kỳ cho tất cả các tỷ  tham gia, và khoản dự phòng để mở rộng kinh doanh,  tên  , hiện tại còn dư..." Nàng   một con , cao hơn chi phí gấp mấy .
Thẩm Dật đột ngột lùi  một bước, như  con  đó  bỏng mắt. Hắn thở gấp, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội,  Lâm Vãn như  một con quái vật.
"Ngươi... ngươi lấy   của hồi môn? Ngươi..." Hắn nhớ  , “món quà" do Giang Nam Chức Tạo phủ gửi đến,  lẽ sơ sài, nhưng cũng  vài thứ giấu  đáy rương. Có điều   bao giờ để tâm, cũng  bao giờ nghĩ rằng, những thứ  xem thường đó, trong tay nàng   thể lăn thành một quả cầu tuyết khổng lồ như .
"Phu quân," Lâm Vãn gập sổ , ngước mắt  , trong đôi mắt trong veo    vẻ đắc ý,   sự khoe khoang, chỉ  một sự tỉnh táo gần như tàn nhẫn: “Ngài  , nghề buôn bán hạ tiện, bại hoại gia phong.  nếu   cái 'nghề hạ tiện' , trong phủ bao nhiêu hạ nhân  dựa  ăn bớt, tham ô để trang trải chi tiêu? Nếu   cái 'nghề hạ tiện' , nghiên mực Đoan Khê mới  trong thư phòng của ngài, chiếc áo bào gấm mây   ngài, là từ 'của riêng' ở  mà ?"