Thẩm Dật chậm rãi bước , ánh mắt dừng  mặt cô. Nữ tử  mắt mặc một chiếc áo sam màu xanh nhạt  cũ,  trang điểm, nhưng sắc mặt  còn vẻ tái nhợt yếu đuối trong ký ức mà ánh lên vẻ hồng hào khỏe mạnh. Điều khiến  thấy xa lạ nhất chính là đôi mắt , trong veo, tĩnh lặng, khi     nửa phần ngưỡng mộ, sợ hãi  oán trách như   mà chỉ  một sự... xem xét? Hay  đúng hơn là đ.á.n.h giá?
Cảm giác  khiến  vô cùng khó chịu.
"Nghe  nàng  khỏi bệnh." Hắn lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng như thường lệ: “Làm  những chuyện  là  ý gì?"
Lâm Vãn thẳng , đối diện với ánh mắt của : "Thiếp  bệnh tật nhàm chán,  chút chuyện kim chỉ để g.i.ế.c thời gian, tiện thể dạy cho đám tiểu nha , để các nàng   thêm chút tiền tiêu vặt,  dám  phiền đến ."
"Kim chỉ?" Thẩm Dật  khẩy, ánh mắt lướt qua những vật liệu rõ ràng  vượt quá phạm vi "g.i.ế.c thời gian" trong phòng: “Kiếm thêm chút tiền tiêu vặt? Thẩm gia  thiếu thốn cơm ăn áo mặc ? An phận thủ thường mới là bổn phận của nàng!"
"Chàng dạy ." Lâm Vãn thuận theo răm rắp,  mặt thậm chí còn nở một nụ  nhàn nhạt,  thể bắt bẻ: “Thiếp  nhất định ghi nhớ, an phận thủ thường."
Cái vẻ dầu muối  ngấm  của nàng khiến Thẩm Dật  cảm giác bức bối như đ.ấ.m  bông gòn. Hôm nay  đến đây vốn là vì   vài lời ong tiếng ve,  rằng Lâm di nương tụ tập  ở hậu viện để kiếm lợi,   thể thống gì. Hắn vốn định đến dằn mặt một phen, để nàng nhận rõ  phận của , đừng nảy sinh những tâm tư  nên .  tình hình  mắt, nàng thừa nhận thẳng thắn, thái độ cung kính, khiến những lời  định  tiếp theo đều nghẹn  trong họng.
Ánh mắt   một  nữa quét  trong phòng, dừng  mấy nha  bà tử tuy cúi đầu nhưng tay chân vẫn lanh lẹ  chút hoảng loạn, dừng  những chồng túi thơm, túi gấm  xếp gọn gàng, kiểu dáng mới lạ, và cuối cùng, dừng  cuốn sổ đang mở  tay Lâm Vãn,  đầy những ký hiệu và con  kỳ lạ.
Một cảm giác vượt ngoài tầm kiểm soát hiện lên rõ rệt.
Hắn im lặng một lát, giọng điệu dịu  một chút, mang theo ý ban ơn: "Nếu  khỏi bệnh thì ngày mai đến chỗ mẫu  thỉnh an . Cả ngày ru rú trong cái sân , còn  thể thống gì nữa."
Lâm Vãn vẫn : "Vâng, ngày mai   sẽ đến."
Thẩm Dật  gương mặt bình lặng  gợn sóng của cô, ngọn lửa vô danh trong lòng  bùng lên nhưng  thể phát tác. Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo  .
"Phu quân  thong thả." Giọng Lâm Vãn từ  lưng vọng , vẫn bình thản và lễ phép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-mo-day-chuyen-san-xuat-noi-hau-vien/chuong-4.html.]
Bước chân Thẩm Dật khựng  ở cổng sân một chút, cuối cùng   đầu, sải bước rời .
Lúc  đám  Tiểu Mai mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi.
Lâm Vãn  như   chuyện gì xảy ,   bên bàn, cầm bút, nhẹ nhàng gạch một nét  chỗ trống  sổ sách.
Tiểu Mai ghé  gần, nhỏ giọng hỏi: "Di nương,  đang gạch gì  ạ?"
Đầu bút của Lâm Vãn khựng , nàng  nét mực rõ ràng , giọng điệu thản nhiên.
"Chi phí." Nàng : “Chi phí thời gian để đối phó với những  và những chuyện nhàm chán."
Ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ, hướng về phía chân trời cao rộng hơn. Bầu trời bốn phía của chốn thâm trạch  sắp  giam cầm  nàng nữa .
Chuyến ghé thăm của Thẩm Dật như một hòn đá ném xuống mặt hồ,  khi gợn sóng tan , dòng chảy ngầm  đáy hồ  càng thêm cuộn trào.
Ngày đến chính viện thỉnh an, Lâm Vãn canh đúng giờ,  đến sớm để tỏ  cố ý, cũng  đến muộn để   bắt bẻ. Nàng mặc một bộ váy lụa màu hồng sen nhạt, tóc chỉ cài một cây trâm bạc, cúi đầu thuận mắt  cuối hàng các di nương ăn vận lộng lẫy.
Chủ mẫu Thẩm gia - Vương thị -  ngay ngắn ở ghế , tay nâng chén , mí mắt cũng  thèm nhấc lên, chỉ chậm rãi răn dạy    tuân thủ phụ đạo, an phận thủ thường, đừng nảy sinh những tâm tư  nên ,  hỏng gia phong trong phủ. Lời  trong ngoài đều mang ý dằn mặt, như những hạt mưa băng giá, trút xuống chính xác về phía Lâm Vãn.
Lâm Vãn cúi đầu, dán mắt  một họa tiết thêu nhỏ  mũi giày của , như thể đó là một báu vật tuyệt thế, để lời của Vương thị tai   tai  , trong lòng thì đang tính toán xem gian hàng mặt tiền hôm qua  để ý, tiền thuê liệu  thể mặc cả thêm  .
Dạ Miêu
Thỉnh thoảng  những ánh mắt dò xét, ghen tị hoặc hả hê lướt qua, nàng cũng  như  . Ngược ,  hai ánh mắt mang theo vẻ sốt ruột khó nhận , dừng    nàng một lát, đó là Thải Châu và vị tú nương ở phòng thêu. Lâm Vãn khẽ gật đầu một cái  dễ phát hiện, hai ánh mắt  liền lập tức thu về, mang theo vài phần an tâm.
Thỉnh an kết thúc,    lượt  . Có một vị Lý di nương mặc váy lụa hoa đào, cố ý  chậm , sóng vai cùng Lâm Vãn, dùng khăn tay che miệng, giọng   cao  thấp,  vặn để mấy  xung quanh  thấy: "Lâm   nay  là  bận rộn ,   tiểu viện  của , ngày đêm bận rộn, náo nhiệt lắm nhỉ? Cũng     thứ  gì, để các tỷ  cũng  mở mang tầm mắt?"